Lão già mập lùn không nhịn được mà cười to, thịt mỡ trên mặt run lên: "Lão tam, tự mang tên này về cho anh!"
...
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh đi thẳng tới chỗ ở của mấy sư tỷ.
Ai nấy đều bị thương với mức độ khác nhau.
Lúc Diệp Bắc Minh đẩy cửa vào, Đạm Đài Yêu Yêu đang thay thuốc cho Lục Tuyết Kỳ.
Trước mắt trắng nõn như tuyết!
Diệp Bắc Minh theo bản năng muốn tránh đi.
Vương Như Yên cười khúc khích: "Tiểu sư đệ còn ngượng ngùng hả?"
"Ban đầu cùng nhau tắm rửa ở Thiên Trì đâu có thấy em ngượng ngùng".
Diệp Bắc Minh đỏ mặt: "Thập sư tỷ, chị đừng chọc ghẹo em nữa".
"Ây da!"
Vương Như Yên đột nhiên cắn môi đỏ, hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Bắc Minh giật mình: "Thập sư tỷ, chị sao vậy?"
Vương Như Yên che ngực lại: "Tiểu sư đệ, chị đột nhiên không thở được".
Diệp Bắc Minh vội vàng duỗi tay ra: "Để em xem cho chị!"
Đặt tay lên ngọn núi!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thập sư tỷ, nội thương của chị đã bị em chữa khỏi rồi, thân thể không hề có bệnh tình gì".
Vương Như Yên kéo tay Diệp Bắc Minh, ấn tại nơi khác: "Vậy em lại xem nơi này đi, chỗ này của chị có hơi hơi đau".
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Kiểm tra mấy lần ở vùng ngực Vương Như Yên xong.
Thấy biểu cảm cười quái dị của Vương Như Yên, Diệp Bắc Minh nhận ra mình bị lừa: "Thập sư tỷ, chị... chị giả vờ bị bệnh!"
"Phì! Ha ha ha..."
Vương Như Yên cười to: "Tiểu sư đệ, em nhất định là cố ý".
Diệp Bắc Minh vô tội đáp: "Thập sư tỷ, em thật sự không có!"
Đạm Đài Yêu Yêu lườm qua: "Như Yên, em chẳng đứng đắn gì cả, mau đến hỗ trợ thay thuốc đi".
"Dạ".
Vương Như Yên cười tiến lên giúp đỡ.