Diệp Bắc Minh giận quá hóa cười: "Ha ha ha!"
Trong mắt Ô Đạo Nguyên ngưng tụ sát ý: "Tên kia, cậu cười cái gì?"
Diệp Bắc Minh không hề cho ông ta chút mặt mũi nào: "Thú vị thật, nếu Tổ Long Pháp Tướng là tuyệt học của nhà họ Ô, thế sao ông lại không học được?"
"Ít nhất ông cũng là cảnh giới Thánh Chủ rồi đi?"
"Cảnh giới Thánh Chủ mà không biết Tổ Long Pháp Tướng, chẳng lẽ ông bị ngu sao?"
"Hả?"
Anh nghiêng đầu, hứng thú nhìn Ô Đạo Nguyên.
Cái gì cơ?
Đậu má!
"Hít hà!"
Đệ tử ở đây đồng loạt hít sâu một hơi!
"Mẹ ơi!"
Cũng có người nhét nắm đấm vào miệng, hàm răng không nhịn được mà run lên!
Luồng không khí lạnh như băng lan từ bàn chân lên thẳng đỉnh đầu!
Diệp kẻ điên mới vừa nói cái gì?
Anh ta nói Ô Đạo Nguyên... ngu?
Anh ta lại dám nói Ô Đạo Nguyên ngu!
"Mày nói cái gì?"
Khóe mắt Ô Đạo Nguyên mạnh mẽ co giật, đôi mắt lập tức tràn ngập tơ máu!
Cơn giận như sóng cuộn biển gầm ngưng kết trong lòng ông ta, lúc nào cũng có thể bộc phát ra!
"Diệp Bắc Minh!"
Rít lên một tiếng!
Diệp Bắc Minh thờ ơ, còn vươn vai một cái: "Tôi nói sai rồi sao?"
"Không lẽ bị tôi nói trúng, nên có tật giật mình?"
"Mày đáng chết!"
Khuôn mặt già nua của Ô Đạo Nguyên lập tức trở nên dữ tợn, ông ta duỗi một tay ra chộp về phía đầu Diệp Bắc Minh!
...
Đôi mắt Lãnh Nguyệt nhíu lại, đỡ lấy một chưởng của Ô Đạo Nguyên!
Ầm một tiếng cực lớn, đất rung núi chuyển.
Một dòng khí kinh khủng nổ tung, đệ tử xung quanh bị ném văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung rồi mới ngã xuống mặt đất!
Mọi người còn lại ai nấy cũng chịu thương với mức độ khác nhau!
Ánh mắt nhìn hai người kia tràn ngập hoảng sợ!
Đây chính là thực lực của cảnh giới Thánh Chủ sao?
Lãnh Nguyệt bảo vệ Diệp Bắc Minh sau lưng: "Ô Đạo Nguyên, ông muốn làm gì?"
Ô Đạo Nguyên phun ra ba chữ: "Giết cậu ta!"
Lãnh Nguyệt cười lạnh lắc đầu: "E rằng ông không giết được cậu ta!"