Mười mấy đệ tử đi theo Ô Lục đến kinh hãi kêu lên!
Bọn họ tức giận quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với Ô sư huynh như vậy?”
“Mày xong đời rồi!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn mười mấy người này: “Chúng mày sẽ không cho rằng mình không sao chứ?”
Bước một bước xông vào đám đông, tiếng kêu thảm thi nhau vang lên.
“A!”
“Tay của tôi!”
“Chân của tôi!”
“Đan điền, đan điền của tôi bị phế rồi…”
Mười mấy người kêu thảm không ngớt.
Kể cả Ô Lục, tổng cộng mười mấy đệ tử nội môn.
Chân tay đều bị đánh gãy!
Đan điền bị đánh vỡ nát!
Người nào cũng giống như chó chết bò dưới đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!
“Nhớ kỹ, tao tên là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này! Đám ngu ngốc chúng mày, mẹ kiếp, rảnh rỗi thì đừng đến đây gây chuyện với tao!”
“Nhớ kỹ, sau này ai rảnh rỗi gây chuyện trước mặt tao!”
“Một chữ, tất cả chết hết cho tao!”
“Cút!”
Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được lùi lại mấy bước!
Chỉ một ánh mắt băng lạnh thôi, đã khiến bọn họ cảm thấy cái chết đang bao trùm!
Mấy người đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh tiến vào Nguyệt Phong.
Buổi chiều cùng ngày.
Thông tin Ô Lục và mười mấy đệ tử nội môn bị phế truyền khắp cả Thanh Huyền Tông!
“Ô Lục bị phế rồi? Đan điền kinh mạch đứt vỡ hết, trở thành một phế nhân hoàn toàn rồi ư?”
Lúc nghe thấy thông tin này, tất cả mọi người đều thộn mặt.
“Diệp Bắc Minh?”
“Hắn là ai?”
“Hình như là đệ tử mới thu nhận của Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt, thực sự quá ngang ngược rồi!”
…