Tuy bọn họ ở Thanh Huyền Tông cũng ức hiếp người khác, nhưng cùng lắm chỉ đánh người ta bị thương.
Đánh gãy tay gãy chân thôi!
Giơ chân dẫm nổ đầu đệ tử đồng môn như Diệp Bắc Minh, bọn họ chưa từng thấy!
Mẹ kiếp, đáng sợ quá!
Soạt!
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, một bước xuất hiện trước Ô Lục.
Ô Lục sợ giật mình, kinh hãi tức giận đan xen: “Diệp Bắc Minh, mày đúng là vô pháp vô thiên!”
“Nơi này là Thanh Huyền Tông, mày là đệ tử của Thanh Huyền Tông, lại đám giết các đệ tử khác?”
“Cho dù bây giờ Ô Lục tao giết mày, quy tắc của tông môn cũng sẽ không trách phạt tao!”
Diệp Bắc Minh cười: “Quy tắc tông môn là cái thá gì?”
Giơ tay tung ra một quyền!
Ô Lục nổi giận, tấn công một nắm đấm về phía Diệp Bắc Minh!
Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.
Rắc một tiếng giòn tan.
“A...”, Ô Lục cảm thấy một nỗi đau xuyên tim truyền đến, nắm đấm của hắn vỡ tan.
Đau đớn dữ dội khiến Ô Lục tỉnh táo lại từ trong điên cuồng, trong đôi mắt tràn đầy vể kinh ngạc, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Rõ ràng mày mới là cảnh giới võ thần!”
“Làm sao có thể, tao là Thánh Cảnh đấy!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Không hề do dự tấn công ra một quyền, giáng lên lồng ngực của Ô Lục!
Phụt!
Ô Lục phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn lồng ngực trực tiếp gãy lìa!
Sắp bay đi giống như chó chết!
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, tóm chặt cánh tay của Ô Lục, ngăn hắn bay đi.
Giật thật mạnh!
“A!”
Một cánh tay của Ô Lục bị giật xuống.
Máu tươi đầm đìa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bên đó có đánh nhau?”
“Mau đi xem xem!”
Một số đệ tử đi qua Nguyệt Phong sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, đều kéo nhau đến.
Không xem thì không biết, vừa xem tất cả sợ đến ngốc nghếch!
Ô Lục giống như chó chết, bị Diệp Bắc Minh tóm trong tay!
“Ô sư huynh!”
Toàn thân mấy đệ tử khác run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Ô Lục sợ hoàn toàn, hắn nhìn vẻ điên cuồng của Diệp Bắc Minh, trong lòng hối hận!