Anh trực tiếp mở đỉnh Tinh Hà ra, bên trong bay ra ba mươi viên đan dược Thánh phẩm có sáu đan văn!
"Đây là!"
Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy: "Sao có thể!"
"Đậu má!"
Lôi Mặc Dương suýt nữa bị doạ ngây ngốc.
Ông ta luyện đan dược cả đời, chưa bao giờ gặp người nào khủng bố như thế!
Lại không thèm để ý gì mà luyện chế đan dược thành công ở trước mặt bọn họ!
Vèo!
Ngay sau đó.
Lôi Mặc Dương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng chỉ có một ý tưởng: yêu nghiệt!
Tên nhóc này tuyệt đối là yêu nghiệt chân chính!
Tô Thanh Ca rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi sẽ mua hết 1000 viên đan dược Thánh phẩm này!"
"Không biết anh Diệp còn có yêu cầu nào khác không có?"
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi muốn mượn một trăm triệu đồng!"
Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca co rụt lại: "Cái gì?"
Lôi Mặc Dương sợ tới mức ngây người: "Một trăm triệu?"
Tô Thanh Ca hít sâu một hơi: "Anh Diệp, anh cho rằng đây là chỗ nào chứ?"
"Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu đồng? Anh lấy cái gì để đảm bảo?"
Cô ta có chút giận dữ!
Lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: "Dùng danh dự của tôi để đảm bảo!"
"Hơn nữa, có thể dùng đan dược để gán nợ!"
Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: "Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!"
"Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?"
"Lôi lão, đừng nói nữa”.
Tô Thanh Ca ngắt lời ông ta.
Đôi mắt đẹp của cô ta lấp loé, sau đó mở miệng: "Anh Diệp, tôi sẽ cho anh mượn một trăm triệu!"