“Con tu đạo tàn sát, tàn sát vô tình, năm đó chẳng phải bố cho con đi theo con đường này sao?”
“Sao bây giờ lại quay ra trách con?”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến, bao trùm cả Ô Kiếm Phong trong đó!
Trong tích tắc!
Ô Kiếm Phong cảm thấy mình như bị tử thần nhằm vào.
Ông ta hít khí lạnh, chỉ vào Ô Lục: “Con… con muốn làm gì?”
“Bố là bố của con!”
“Ha ha ha!”
Ô Lục cười điên cuồng: “Bố, bố đừng sợ, con vẫn chưa biến thái đến mức giết bố!”
“Nếu thực sự có ngày đó, nói không chừng còn cần bố giúp đấy!”
“Con!”
Ô Kiếm Phong cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy lên cổ!
Ô Lục lạnh lùng ném ra một câu: “Con sẽ giúp bố giết Diệp Bắc Minh!”
“Hơn nữa con nhất định sẽ bái sư đi theo môn hạ của Sát chủ, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta!”
“Ông bố vừa nhu nhược vừa vô dụng của con, bố ở đây canh thi thể của em trai con đi, đợi tin tốt của con!”
Quay người bỏ đi.
Chỉ để lại Ô Kiếm Phong đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Ô Lục.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Dì Nguyệt, thật sự không cần đâu".
"Cháu đã bái một vị Vua tàn sát làm sư phụ rồi, không cần tìm thêm một vị sư phụ giỏi về giết chóc nữa!"
"Hơn nữa, cháu đã hoàn toàn lĩnh ngộ đạo tàn sát rồi".
Lãnh Nguyệt căn bản không tin.
Bà ấy dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh nhi, cháu còn trẻ nên không biết người giỏi còn có người giỏi hơn!"
"Sư phụ Vua tàn sát kia của cháu tuyệt đối không khủng bố bằng vị kia của Thanh Huyền Tông!"
"Dì sẽ dẫn cháu đi gặp người được gọi là Sát chủ, thực lực còn ở trên dì!"
"Nếu cháu có thể bái nhập môn hạ của người đó thì mới có thể phát huy được đạo tàn sát đến mức tốt nhất!"
"Đi thôi, mau đi Sát phong với dì!"
Lãnh Nguyệt thúc giục.
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sát phong?"