Một thanh niên cười lạnh lùng: “Chiến thần cái chó gì chứ, đất nước của thế giới phàm tục chỉ thích đặt mấy cái tên nghe có vẻ oai phong, thực tế thì chẳng chịu nổi một đòn!”
“Diệp Bắc Minh đó, tôi có thể đánh chết anh ta bằng một quyền!”
“Chiến thần Lăng Phong gì chứ, tôi có thể bắt ông ta quỳ xuống hát bài khuất phục”.
Sắc mặt ông lão bên cạnh trầm xuống: “Bộ Trần, đừng làm bừa!”
“Thế gia Cổ Võ có thể kéo dài đến ngày nay chính là vì không tham dự vào tranh đấu của thế giới phàm tục”.
“Long Quốc khác với vương triều phong kiến trong lịch sử”, ông lão lắc đầu.
“Có gì khác chứ? Vẫn là một đám gà gáy chó sủa”, Khương Bộ Trần tỏ vẻ mặt khinh thường.
“Người tên Diệp Bắc Minh đó nhìn qua đây đấy!”
Cô gái trẻ nói.
Một anh chàng khác lên tiếng: “Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi ư?”
“Không thể nào, Diệp Bắc Minh là cái thá gì mà có thể phát hiện ra chúng ta?”, Khương Bộ Trần lắc đầu.
Nhưng liền sau đó.
Vẻ mặt của mấy người gia tộc Cổ Võ biến sắc.
Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng lên đi về phía bọn họ!
“Các vị, đi đâu thế?”
Diệp Bắc Minh đi đến, lãnh đạm nhìn mấy người.
Một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập trong toa tàu!
Vạn Lăng Phong cũng đi đến, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người đó: “Tôi có hứng với bọn họ, kiểm tra thân phận của họ”.
“Vâng!”
Vạn Lăng Phong gật đầu, ra lệnh cho mấy người cho xem chứng minh thư.
“Ông!”
Trong mắt Khương Bộ Trần đầy lửa giận.
Anh ta chưa từng chịu nhục như này!
Xoẹt!
Anh ta đứng bật dậy, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong: “Ông muốn gây chuyện phải không?”
“Tôi cảnh cáo ông, trên thế giới này, không phải người nào các ông đều chọc vào được đâu!”
“Ồ, có người nào mà cậu Diệp nhà tôi không chọc vào được?”, Vạn Lăng Phong bật cười.
Ông ta bảo người tháp túng gọi nhân viên trên tàu đến.
Sau khi kéo sang một bên nói mấy câu!