Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1907: Hắn ta còn tự bạo thế nào nữa!




 Lục phủ ngũ tạng đau rát, khóe miệng còn tràn ra máu tươi.  

 

Chu Tể vô cùng kinh ngạc: "Cậu! Tại sao lại như vậy?"  

 

"Đây là binh khí đẳng cấp gì?"  

 

Một giây sau.  

 

Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Tể hóa thành tham lam, trên trán của hắn ta nổi gân xanh, sắc mặt điên cuồng: "Ha ha ha, ông trời đúng là quá tốt với tôi, biết Chu Tể tôi đang thiếu một binh khí tiện tay!"  

 

"Tên kia, Chu Tể tôi muốn thanh liêm đao này của cậu!"  

 

"Vừa rồi còn nghĩ đến việc chơi đùa với cậu.  

 

Nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết!"  

 

"Hãy mở mang kiến thức xem thực lực chân chính của Thánh Vương là như thế nào đi!"  

 

Chu Tể lau sạch máu tươi ở khóe miệng, khí thế tăng vọt.  

 

Hắn ta lấy ra một thanh bảo đao màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, lại xông lên một lần nữa.  

 

Xoẹt!  

 

Đao khí màu vàng dài chừng trăm trượng, từ trên trời giáng xuống!  

 

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, chém về phía trước!  

 

Bảo đao màu vang nổ tung, Chu Tể bay ra ngoài giống như chó chết!  

 

Không chịu nổi một kích!  

 

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"  

 

Chu Tể điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ bừng đứng lên: "Tôi là Thánh Vương, mẹ nó cậu là tạp chủng gì chứ? Chỉ bằng cậu mà cũng có thể làm tôi bị thương ư?"  

 

"Giết!"  

 

Chu Tể điên rồi!  

 

Đối với hắn ta mà nói, đây chính là nhục nhã!  

 

Chu Tể điên cuồng chém tới!  

 

Thần Ma Liêm Đao xẹt qua giống như giết chó!  

 

Phụt!  

 

Máu tươi bắn tung toé.  

 

Một cánh tay của Chu Tể bay ra ngoài!  

 

"A! tay của tôi! Diệp Bắc Minh cậu dám chặt đứt tay của tôi?"  

 

Chu Tể gào thét giống như chó điên, trong đôi mắt toàn là tơ máu, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu có biết một cánh tay của tôi quan trọng thế nào không?"  

 

"Cậu đã chặt đứt con đường võ đạo của tôi rồi! A! Diệp Bắc Minh!"  

 

Từ đầu đến cuối, Diệp Bắc Minh đều không nói một câu nào.  

 

Phập!  

 

Thần Ma Liêm Đao lại chém xuống một lần nữa!  

 

Một cái chân của Chu Tể bị chém đứt!  

 

"A!"  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ dãy núi!  

 

Phập!  

 

Thần Ma Liêm Đao rơi xuống lần thứ ba, Chu Tể lại một lần nữa cảm nhận được đùi tách rời khỏi thân thể.  

 

Cuối cùng hắn ta đã luống cuống!  

 

Trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, hắn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, nếu cậu còn dám tổn thương một sợi lông của tôi, tôi sẽ trực tiếp tự bạo!"  

 

Hắn ta há to miệng thở hổn hển, bên trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.  

 

Vẻ mặt hắn ta vô cùng nhăn nhó, trong đôi mắt toàn là tơ máu: "Tôi là Thánh Vương, nếu tôi tự bạo, tất cả sinh mệnh của mọi người trong phạm vi một trăm dặm đều sẽ bốc hơi!"  

 

"Cho dù là cậu cũng sẽ phải chôn cùng với tôi!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn cùng chết sao?"  

 

"Nói đi!"  

 

"Mẹ nó cậu nói đi!"  

 

"Vì sao cậu không nói lời nào? Giả vờ thâm trầm đúng không?"  

 

Chu Tể sắp điên rồi.  

 

Phập!  

Thần Ma Liêm Đao lại rơi xuống một lần nữa với tiếng sét đánh không kịp bịt tai, xuyên qua đan điền của Chu Tể!  

 

Cuối cùng.  

 

Giọng nói bình tĩnh của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Anh tự bạo đi!"  

 

"Cậu!"  

 

Cả người Chu Tể run rẩy, hoàn toàn tuyệt vọng.  

 

Đan điền bị xuyên qua, đã hoàn toàn bị phá hủy.