Chu Tể ôm bụng: "Chị họ, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái".
"Bụng hơi đau một chút, mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau".
"Đau bụng?"
Đương nhiên Chu Đỗ Di sẽ không tin hắn ta bị đau bụng!
Thân là người tu võ, không sợ giá lạnh nóng bức.
Độc dược còn không có tác dụng với bọn họ.
Càng không có khả năng đau bụng!
Chu Tể đang kiếm cớ rời đi một mình, thậm chí Chu Đỗ Di đã đoán được là bởi vì Diệp Bắc Minh.
Nhưng mà Chu Đỗ Di cũng không vạch trần, ngược lại cười một tiếng đầy thâm ý: "Chu Tể, vậy cậu cứ xử lý sạch sẽ trước đi!"
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "xử lý sạch sẽ".
Chu Tể nhếch miệng cười một tiếng: "Chị họ cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ".
...
Sau khi tiễn đám người nhà họ Diệp rời đi, Diệp Bắc Minh quay về Tam vương phủ.
Một trận giết chóc im ắng bắt đầu!
Năm đó, nhà họ Diệp bị hủy diệt bởi vì những người này.
Bây giờ là lúc đòi nợ cả gốc lẫn lãi!
Mười lăm phút sau.
Diệp Bắc Minh áo không nhuốm máu, rời khỏi Tam vương phủ.
Đi thẳng đến Bát vương phủ!
Mười lăm phút sau, trong Bát vương phủ đã không còn một người sống!
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng về hướng phủ đệ của các lão Trịnh.
Ngày hôm đó, trên bầu trời Long Đô Đại Chu nhuốm đầy máu tươi, vô số vương công quý tộc đều cảm thấy bất an!
Cùng lúc đó.
Trên một hòn đảo ở biển sâu vô tận, một cô gái đang ngồi xếp bằng.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, chân nguyên bên ngoài cơ thể phun trào, từng luồng hơi lạnh điên cuồng đánh tới giống như nước suối!
Hòn đảo vốn dĩ bốn mùa như xuân, giờ phút này trên mặt đất lại ngưng kết ra một tầng sương lạnh.
Cô gái này chính là Tôn Thiến!