"Lạc Ly tốt bụng quá, một tên rác rưởi thì có gì hay ho mà nói lời tạm biệt?"
"Chỉ cần Lạc Ly trở về nhà họ Chu thì kể từ hôm nay, con bé và tên ăn hại này sẽ là người của hai thế giới!"
"Từ nay về sau, hai chúng nó sẽ không còn tiếp xúc gì với nhau nữa! Mà đã không còn tiếp xúc thì tạm biệt hay không cũng khác gì nhau chứ?"
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy.
Nhưng hắn ta vẫn không nói ra.
Chu Lạc Ly đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, tỷ phải đi rồi."
Sau một hồi lặng thinh, Diệp Bắc Minh không kìm được hỏi: "Đây có phải là lựa chọn của chính bản thân tỷ không?"
"Đúng vậy".
Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy thừa biết thân thế của mình.
Bên cạnh đó, cô ấy vẫn không quên thời hạn hai mươi năm rèn luyện ở ngoài của mình.
Giờ đây.
Thời hạn hai mươi năm đã chấm dứt, đã đến lúc cô ấy phải trở về nhà họ Chu rồi.
Diệp Bắc Minh chẳng nỡ để Chu Lạc Ly đi chút nào: "Tứ sư tỷ, đệ..."
Chu Lạc Ly lấy hết can đảm, ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, đệ gọi tỷ là Lạc Ly được không?"
Chu Tể nhíu mày, định bụng đi tới tách hai người ra.
Song, Chu Đỗ Di lại lắc đầu với hắn ta, truyền âm bằng chân nguyên: "Thôi kệ đi, dù gì đây cũng là lần cuối cùng hai người họ được gặp nhau rồi".
Diệp Bắc Minh ngẩn người: "Chị... Lạc Ly".
Chu Lạc Ly tỏ ra giận dỗi: "Bỏ chữ chị đấy đi được không? Tỷ không muốn làm chị của đệ đâu!"
"Hơ..."
Diệp Bắc Minh trông có phần bối rối: "Lạc Ly".
"Ơi!"
Chu Lạc Ly đáp lại tiếng gọi của anh.
Ngay sau đó.
Cô ấy làm một hành động khiến cho bất cứ ai cũng sững sờ.
Chu Lạc Ly kề sát gương mặt mỹ miều của mình vào mặt Diệp Bắc Minh thật nhanh, hôn lên môi anh một cách chóng vánh: "Tiểu sư đệ, tỷ chờ đệ đến cưới tỷ đấy!"
Trời đất ơi!
Trong chớp mắt, máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi sùng sục cả lên.