Giọng tức giận của lão ta cũng méo mó: “Nhóc con, mày tưởng tao dễ nói chuyện lắm phải không?”
“Đợi tao bắt được mày, có một vạn cách hành hạ mày!”
“Tao không tin mày không giao cách tu luyện tổ long pháp tướng ra!”
Nói xong, Thạch Chấn Thiên cực kỳ hung dữ bay đến!
Soạt!
Để lại một tàn ảnh tại chỗ, lập tức xuất hiện trước Diệp Bắc Minh!
Tấn công ra một quyền!
Tốc độ cực nhanh!
Diệp Bắc Minh kinh hãi, nắm đấm của Thạch Chấn Thiên đập lên lồng ngực của anh, phát ra tiếng ‘phập” lớn.
Nhưng!
Điều khiến cho Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên cùng chấn kinh là, Diệp Bắc Minh lại không sao.
Chỉ bị đánh lui ba bốn bước!
“Sao lại như vậy?”
Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên gần như cùng lên tiếng.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi!
Thạch Chấn Thiên lại sợ hãi!
Một quyền này, gần như ẩn chứa bảy phần sức mạnh của lão ta!
Đập lên người một võ thần nhỏ bé…
‘Ấy, tên nhóc này chỉ là võ thần ư?’
‘Vừa nãy lại giết mấy trăm võ giả từ võ thần đến cảnh giới Hợp Nhất?’
Thạch Chấn Thiên mới phản ứng lại.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã dung hợp máu của chân long, cơ thể hiện tại đã đạt đến độ mạnh rất khủng bố rồi!”
“Cho nên vừa nãy khi lão già này ra tay, cậu không gặp nguy hiểm, tôi mới không nhắc nhở cậu”.
“Muốn một quyền đánh cho cơ thể đã dung hợp long huyết bị thương? Kẻ ngốc nói mơ đi!”
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy!
“Long huyết lại khủng bố như vậy?”
Lúc này.
Máu trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!
Một luồng khí chưa từng có bùng lên!
Anh chủ động xông lên, không sử dụng đến kiếm Đoạn Long, muốn thử độ mạnh cơ thể.