Mấy ngàn vị khách kinh sợ suýt rớt cả cằm, sợ đến sượt sượt sượt lùi lại liên tục.
Toàn thân Chu Long Đằng run lên kịch liệt!
Hai ông cháu Mộ Thiên Thiên quay sang nhìn nhau, nhìn thấy vẻ chấn kinh mãnh liệt từ trong mắt đối phương!
Khuôn mặt già của Chu Long Hổ trở nên cực kỳ khó coi!
Toàn hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!
Đột nhiên.
Ở một góc không nổi bật, một ông lão đột nhiên mở mắt: “Tổ long pháp tướng, tên nhóc này lại có thể luyện thành tổ long pháp tướng?”
“Ai đang nói đó?”
Tất cả mọi người quay đầu.
Chỉ thấy ông lão này đầy kích động, tay cầm một bình hồ lô rượu.
Ánh mắt rực lửa!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chu Long Hổ nhanh chóng gọi nói: “Lão Thạch, giúp tôi giết tên nhóc này đi!”
“Từ nay về sau, tất cả rượu ngon trong thiên hạ mà ông muốn, tôi tìm hết cho ông!”
Lão Thạch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng bị sâu hỏng gần hết: “Tôi muốn làm gì, đến lượt ông nhiều lời hả?”
“Tôi bảo vệ cái mạng chó của ông chỉ vì một lời hứa thôi!”
“Còn chỉ huy tôi một câu, tôi trực tiếp bóp vỡ cái đầu của ông!”
Soạt!
Lão Thạch bước ra một bước xuất hiện trước người Chu Long Hổ, tóm chặt đầu của ông ta.
Một luồng sát khí âm lạnh truyền đến!
Chu Long Hổ nuốt nước miếng, kinh sợ cúi đầu: “Lão Thạch, ông nói đúng…”
Mọi người đều ngẩn người!
Mẹ kiếp, lão ta là ai?
Mà lại dám uy hiếp Tam vương gia?
“Khà khà khà!”
Lão Thạch cười quái dị mấy tiếng, vỗ lên mặt của Chu Long Hổ: “Coi như ông nghe lời, cút đi!”
Sượt sượt sượt!
Chu Long Hổ lùi lại mười mấy bước, được người khác đỡ mới không bị ngã.
Liền sau đó.
Ánh mắt âm lạnh của lão Thạch sầm xuống, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu ngưng tụ tổ long pháp tướng bằng cách nào”.
“Những người ở đây, ngoại trừ Chu Long Hổ ra, thì tôi giúp cậu giết hết toàn bộ, thế nào?”