Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1877: "Pháp tướng Thần Ma?"




 "Tại sao tôi lại có cảm giác Thần Ma Liêm Đao mạnh hơn kiếm Đoạn Long nhỉ?"  

 

"Kiếm Đoạn Long ở trong tay tôi cũng không có loại cảm giác này!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường trả lời: "Nhóc con, Thần Ma Liêm Đao đang ở trạng thái mạnh nhất!"  

 

"Kiếm linh của kiếm Đoạn Long đã bị phế đi, có lẽ đang ngủ say, có lẽ là đã chết".  

 

"Cậu nói xem so sánh kiểu gì?"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Thì ra là thế!"  

 

"Có thanh liêm đao này, gặp phải cuộc chiến sống còn nào, tôi cũng có thể nắm chắc nhiều hơn".  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trợn mắt lên: "Nhóc con, đã bao giờ cậu có nổi một cuộc chiến sống còn nào chưa? Không chừng lúc nào đó lại có thêm một đại lão là người của cậu nhảy ra đấy chứ".  

 

Tiến vào tầng thứ mười tám.  

 

Trên mặt phẳng nhỏ chỉ có một cái hộp.  

 

Anh mở ra xem, thế mà chỉ có một viên đan dược: "Nhiên Hồn Đan? Phẩm cấp: Không!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nhiên Hồn Đan này là cái gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, đây chính là đồ tốt!"  

 

"Nếu dùng thứ này, năng lượng của đan dược sẽ có thể lan ra khắp cơ thể của cậu chỉ trong nháy mắt!"  

 

"Nó có thể khiến cậu không cần thiêu đốt thần hồn của mình mà vẫn có thể có được lực lượng khi thiêu đốt thần hồn, liều chết đánh cược một lần!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Mạnh như vậy sao? Chẳng phải là có nó, tôi sẽ có một cơ hội vô địch ư?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Có thể nói là như vậy".  

 

"Nhưng Nhiên Hồn Đan cũng có thời gian hiệu lực, nhiều nhất là chỉ khoảng năm phút thôi".  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Năm phút là đủ rồi!"  

 

Anh tiếp tục tiến vào tầng thứ mười chín.  

 

Một bản cổ tịch xuất hiện ở trước mắt: Tuần Thú Thuật!  

 

Anh cầm lên xem, phía trên ghi lại lại cách làm như thế nào để thuần dưỡng ma thú!  

Diệp Bắc Minh tiện tay lật vài trang.  

 

Anh không có hứng thú gì quá lớn, trực tiếp thu lại.  

 

Sau đó anh tiếp tục tiến vào tầng thứ hai mươi.  

 

Trên mặt bàn nhỏ để một quyển sách có bìa kim loại màu đen.  

 

Phía trên khắc những chữ cực kỳ cổ xưa!  

 

Diệp Bắc Minh chưa bao giờ nhìn thấy loại chữ này, lại có thể đọc được theo bản năng: "Pháp tướng Thần Ma?"