Lại thêm một quyền!
Phập!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi cũng rất mong đợi hiệu quả sau khi hấp thụ toàn bộ tất cả long huyết!”
Cuối cùng.
Anh nghiêm mắt, nhìn sang mặt nạ và áo choàng màu đen.
Vẫy tay thu hết vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
…
Lúc này, ở một nơi của Đại Lục Chân Võ.
“Khí tức của long huyết biến mất rồi?”
“Thế này là sao?”
“Chẳng lẽ có người đã hấp thụ long huyết?”
“Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Một ông lão tức giận gào thét: “Khí tức của long huyết mới xuất hiện có nửa ngày, làm sao có thể bị người khác hấp thụ được?”
“Dưới bầu trời không có người như vậy!”
…
Khương Thứu nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra khỏi cửa lớn tầng chín mươi chín, vẻ mặt cứng đờ: “Cậu chủ, cậu từ võ đế sơ kỳ tiến vào võ thần sơ kỳ rồi ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đúng thế”.
“Suýt!”
Khương Thứu hít khí lạnh.
Diệp Bắc Minh tiến vào tầng chín mươi chín chưa đến nửa ngày mà!
Vậy mà đã tăng một cảnh giới lớn!
Đúng là nghịch thiên!
Hai người đi một mạch xuống tầng chín mươi.
“Diệp Bắc Minh xuống rồi!”
“Đợi đã, cảnh giới của anh ta?”
“Vãi!”
“Võ thần sơ kỳ?”
“Mới nửa ngày, cậu nhóc này tăng một cảnh giới lớn?”
“Làm sao có thể!”