Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1852: Lời này vừa dứt!




 "Này! Này... Tôi gặp ảo giác sao?"  

 

Yên tĩnh!  

 

Yên tĩnh như chết!  

 

Đám người Lăng Thiên Hùng, Lăng Vận Nhi, cô gái xinh đẹp từ Cổ Tộc, cùng với những cường giả đứng đầu trên bảng Côn Luân đồng loạt nhìn chòng chọc vào lỗ thủng trên ngực Dạ Phong!  

 

Nhìn thấy mà giật mình!  

 

"Công tử!"  

 

Lão giả quỷ mị sau lưng Dạ Phong hét lớn một tiếng.  

 

Ngay sau đó.  

 

"Hít hà!"  

 

Hàng loạt tiếng hít hà truyền đến.  

 

Tất cả mọi người đỏ mặt tới mang tai, da đầu tê dại: "Trời ạ, thằng này không phải trứng, cũng chẳng phải châu chấu, mà là một con rồng!"  

 

Đôi mắt cô gái xinh đẹp từ Cổ Tộc co rụt lại: "Dạ Phong thua? Sao có thể!"  

 

Đôi chân đẹp dưới làn váy lại khẽ run rẩy!  

 

Lăng Vận Nhi che miệng nhỏ thật chặt: "Diệp đại ca, anh... tôi... Á!"  

 

Một dòng nước ấm trào lên từ trong cơ thể, không đứng yên nổi.  

 

Dạ Phong nằm trên mặt đất, vậy mà chưa chết ngay.  

 

"Tại sao có thể như vậy? Tên này... Mình là con cưng của trời cơ mà! Thế mà một quyền của anh ta..."  

 

Dạ Phong có thể cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt từ ngực, một quyền này không chỉ đấm xuyên ngực.  

 

Mà còn khiến xương toàn thân vỡ vụn!  

 

Ngay cả một thân gân mạch cũng gãy!  

 

Hơi thở tử vong bao phủ Dạ Phong!  

Dạ Phong nhịn không được mà run rẩy: "Tử vong? Cho tới bây giờ chỉ có mình giết người khác, người khác lại có thể khiến mình cảm nhận được hơi thở tử vong?"  

 

Một giây sau.  

 

Giọng Diệp Bắc Minh vang lên như Tử thần đòi mạng: "Người mà anh muốn giẫm, muốn khoe khoang, tôi không hề có hứng thú quan tâm!"  

 

"Nhưng, đừng biến tôi thành phông nền cho anh!"  

 

"Kiếp sau nhớ kỹ, từ trước đến nay chỉ có Diệp Bắc Minh tôi giẫm lên người khác, không có chuyện người khác giẫm lên Diệp Bắc Minh tôi!"  

 

Lời này vừa dứt!