Lăng Thiên Hùng quát lớn: "Vận Nhi, chớ có nói hươu nói vượn".
"Vị này chính là chủ nhân địa bàn Côn Luân, mau gọi Diệp chủ!"
Diệp chủ!
Đôi mắt những người tu võ ở đây lại lần nữa co rụt lại.
"Tên này thật sự là chủ nhân địa bàn Côn Luân sao?"
Mọi người vẫn khó có thể tiếp thu.
Lăng Vận Nhi gọi một tiếng: "Diệp chủ!"
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu!
Chốc lát sau.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dạ Phong: "Anh điều tra tin tức về tôi?"
Dạ Phong không quay đầu lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tư liệu trong tay: "Trên tư liệu thể hiện, trước 18 tuổi cậu chưa từng tiếp xúc với võ đạo".
"Chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, năm năm trước cậu cửa nát nhà tan, cậu cũng mất tích năm năm".
"Năm năm sau trở về, cậu bắt đầu quật khởi từ Long Quốc, mãi cho đến hiện tại trở thành chủ nhân địa bàn Côn Luân".
"Toàn bộ quá trình này dùng chưa đến một năm".
Dạ Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu.
"Trời ạ!"
Mọi người lần nữa hít sâu một hơi.
"Đù đù đù!"
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh trở nên hoảng sợ, như thể đang nhìn một con quái vật!
Trước 18 tuổi không hề tiếp xúc với võ đạo.
Chỉ dùng thời gian năm năm ngắn ngủi mà trở thành người có thực lực đứng đầu địa bàn Côn Luân?
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Lăng Vận Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt tràn ngập mến mộ!
Không chỉ cô ta, cô gái xinh đẹp bên người Dạ Phong cũng nhìn thật sâu Diệp Bắc Minh: "Địa bàn Côn Luân lại có người yêu nghiệt như thế?"
"Không thể nào chứ? Không lẽ tin tức của Dạ Phong có lầm?"
Cô ta nhìn nửa gương mặt Dạ Phong.
Đồng thời âm thầm lắc đầu: "Cũng không có khả năng, mạng lưới tình báo của Dạ Phong trải rộng toàn bộ địa bàn Côn Luân!"
"Không thể nào là giả..."
"Nếu như vậy, người tên là Diệp Bắc Minh này thật sự chỉ có 23 tuổi sao?"
"23 tuổi có cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong? Quá không khoa học đi, dù là Cổ Tộc chúng ta cũng không có yêu nghiệt như vậy!"