“Dung Nhi, con đã quyết định rồi sao?”
Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi: “Bố, con quyết định rồi!”
“Được!”
Tiêu Đạo Sơn tỏ vẻ nghiêm túc: “Năm đó, một vị lão tổ của Thanh Huyền Tông đã hứa với nhà họ Tiêu chúng ta”.
“Tặng cho nhà họ Tiêu mười suất đệ tử nội môn”.
“Chỉ cần chúng ta liên lạc với Thanh Huyền Tông, bọn họ sẽ lâp tức phái người đến đưa con đi”.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, mười suất chỉ còn lại ba suất cuối cùng”.
“Bố vốn nghĩ, đợi chị em các con tiến vào cảnh giới võ thần, sẽ thông báo cho Thanh Huyền Tông đến đón người”.
“Bây giờ xem ra, không đợi được đến ngày đó rồi”.
…
Đi đến tận cuối long mạch của cả Côn Luân Hư.
Một sơn cốc thâm sâu xuất hiện trước mắt!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía trước: “Nơi này là Thiên Hạ Đệ Nhất các ư?”
Thiên Hạ Đệ Nhất các lại ở trên long mạch của Côn Luân Hư.
Nơi này, chính là phần đuôi của long mạch!
Còn vị trí đầu rồng của long mạch, chính là núi Côn Luân của Long Quốc!
Lăng Thiên Hùng cười giải thích: “Thưa Diệp chủ, đúng vậy”.
“Chúng ta vào trong đi”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Hai người đi vào trong!
“Ai đó?”
Trong sương mù dày đặc vang lên một giọng nói băng lạnh.
Lăng Thiên Hùng lên tiếng: “Là tôi, tôi đưa Diệp chủ về rồi”.
Giọng nói lập tức yên lặng.
Lăng Thiên Hùng giải thích: “Diệp chủ, những người này canh giữ Thiên Hạ Đệ Nhất các, đề phòng người bên ngoài tiến vào trong!”
“Trừ phi Côn Luân Hư bị tiêu diệt, nếu không, cuộc chiến giữa các tông môn bình thường, bọn họ sẽ không ra tay”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Hiếu kỳ hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu người ngầm canh gác? Thực lực thế nào?”
Lăng Thiên Hùng suy nghĩ một lúc: “Khoảng hai mươi ba mươi người, thực lực thấp nhất cũng là cảnh giới Hợp Nhất”.
“Người có thực lực cao nhất, có lẽ là Thánh Cảnh đỉnh phong!”
Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Ồ”.
Lăng Thiên Hùng không biết rằng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã thăm dò quanh đây một lượt!
“Cậu nhóc, tổng cộng có bốn mươi chín người, chênh lệch lớn với lời Lăng Thiên Hùng nói”.
“Hai mươi chín người cảnh giới Hợp Nhất, số lượng nhiều nhất”.
“Thánh Cảnh sơ kỳ, mười một người”.
“Thánh Cảnh trung kỳ, năm người!”