Long Đế đã rất lâu không lên tiếng rồi.
Có lẽ trong thời gian này vẫn đang tạo lại thần hồn!
Trừ phi anh rơi vào nguy hiểm, nếu không, gần như đều giữ trong trạng thái im lặng.
Long Đế do dự một lúc: “Khí tức của ma huyết rất cường mạnh, tôi cần mười giọt ma huyết của cậu, có thể tái tạo thân thể sống lại!”
“Tôi biết yêu cầu này là làm khó cậu”.
“Nhưng, bản đế sẽ không lấy không của cậu”.
“Chúng ta giao dịch, cậu… cậu cho tôi mười giọt ma huyết, tôi sẽ…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, thản nhiên từ chối: “Không cần!”
Long Đế trầm mặc, hơi thất vọng.
Một lát sau.
“Ầy!”
Thở dài một tiếng, bất lực nói: “Thôi được, bản đế đã làm khó cậu rồi”.
Diệp Bắc Minh cười: “Tiền bối, tôi không cần ông cam kết gì hết!”
“Mười giọt ma huyết này, tôi tặng cho ông miễn phí”.
“Cái gì?”
Long Đế ngẩn người: “Tại sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, ông giúp tôi rất nhiều lần, mười giọt ma huyết thôi, tặng ông thì đã làm sao?”
“Nếu tôi còn đỏi hỏi lợi ích từ ông, thì đúng là chẳng ra sao cả”.
“Diệp Bắc Minh tôi là người có ơn báo ơn!”
“Ha ha ha!”
Long Đế cười lớn, vô cùng sung sướng: “Tốt, Diệp Bắc Minh, cậu khá lắm!”
“Bản đế đúng là không nhìn nhầm người, nếu cậu đồng ý, bản đế muốn nhận cậu làm đồ đệ!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tiền bối Long Đế, ông đừng lấy oán trả ơn!”
“Vãi!”
Long Đế không nhịn được chửi thề một câu.
Tên nhóc này đúng là muốn ăn đòn!
Ông ta chuyển giọng: “Nếu cậu đã không muốn, bản đế cũng không miễn cưỡng!”