Toàn thân Long Ưng run lên, thoi thóp hơi tàn: “Anh chính là loài người mà Tiểu Bạch đuổi theo ra phải không, tôi nhớ anh…”
“Tiểu Bạch xin nhờ vào anh rồi, hy vọng anh đối xử tốt với cậu ấy”.
Mị thú cấp mười điên cuồng lắc đầu: “Không, Tiểu Hắc, cậu sẽ không chết…”
Diệp Bắc Minh đang định từ chối.
Liền sau đó.
Long Ưng đột nhiên mở miệng, nhả ra một viên tinh hạch ma thú màu tím: “Tôi cho anh tinh hạch của tôi, chăm sóc Tiểu Bạch tử tế…”
“Tiểu Bạch, tu luyện cho tốt, sớm ngày hóa thành người…”
Nghiêng đầu, mất sức sống.
“Tinh hạch ma thú cấp mười!”
“Vãi!”
Đám người Kỷ Phi và lão Kim chửi thề, mặt đỏ tía tai, vô cùng kích động.
“Còn là tinh hạch ma thú cấp mười màu tím sẫm, cậu nhóc, viên tinh hạch ma thú này là của chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Tinh hạch ma thú cấp mười lấp lánh, chiếu sáng xung quanh!
“Tiểu Hắc!”
Mị thỏ cấp mười khóc lóc đau khổ.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Giữa ma thú lại có tình cảm như này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt trả lời: “Hừ, nhiều lúc, lòng người còn độc ác hơn ma thú nhiều!”
Diệp Bắc Minh cất tinh hạch ma thú cấp mười đi.
Kỷ Phi giật khóe mắt.
Sắc mặt lão Kim sầm xuống: “Cậu thanh niên, công tử nhà tôi nói, bảo cậu giao…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đám người Huyết Vân Tông đều không phản ứng kịp.
Anh xuất hiện trước người lão Kim, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!
Chém ra một kiếm!
Phập!
Lão Kim trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!
“Suýt!”
Đám người Kỷ Phi hít khí lạnh, sợ đến trái tim muốn nổ tung!
Lão Kim là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, lại bị giết bằng một đường kiếm?
Kỷ Phi muốt nước miếng: “Anh bạn này, chúng tôi không cần tinh hạch ma thú cấp mười nữa”.
“Chuyện vừa nãy, đều là hiểu nhầm!”
“Chúng ta đi thôi!”
Quay người định đi.
Roạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!
Kỷ Phi quay đầu nhìn, gần như sợ đến ngốc nghếch, giọng nói cũng run run: “Bố của tôi là Huyết La Sát, ở ngay gần đây, làm sao cậu dám giết…”
Phụt!