Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1804: Long Ưng sớm đã bị thương.




Sau khi bàn giao với Diệp Chính Đức mấy câu, để tránh tứ sư tỷ lo lắng, anh liền đi đến rừng rậm ma thú.  

 

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của con thỏ trắng.  

 

Đến trước một cái cây lớn chọc trời!  

 

Đột nhiên.  

 

Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.  

 

Trên không trung có một con Hắc Ưng khổng lồ đang xoay tròn!  

 

Dưới đất có bảy tám người, trong đó có một ông lão cầm cung tên!  

 

Bắn ra liên tục!  

 

Một cô gái diêm dúa trong đám đông nói: “Cậu Kỷ, con Long Ưng này không tệ, nếu có thể hàng phục biến nó thành vật cưỡi thì tốt!”  

 

Người đàn ông mặc cẩm bào bên cạnh ôm cô gái diêm dúa: “Vậy tôi bắt nó tặng cho cô, nhưng để báo đáp, cô phải theo tôi một tháng!”  

 

Cô gái diêm dúa cười quái dị một tiếng: “Trời ơi, cậu Kỷ, nhiều người đang nhìn lắm đấy”.  

 

“Xẩu hổ chết đi được, cậu đường đường là cậu chủ nhà họ Kỷ, phụ thân của cậu còn là trưởng lão của Huyết Vân Tông”.  

 

“Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi gia nhập Huyết Vân Tông, nô gia sẽ là người của cậu!”  

 

Trong lòng Kỷ Phi nóng lực.  

 

Thầm mắng một câu yêu nữ, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô ở dưới người tôi cầu xin tôi!  

 

Kiềm chế cơn nóng trong lòng, chỉ lên bầu trời: “Lão Kim, bắn nó xuống cho tôi!”  

 

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được bắn chết nó!”  

 

Ông lão thản nhiên gật đầu: “Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.  

 

Vù! Vù! Vù!  

 

Ông lão giương cung bắn tên.  

 

Mũi tên được chế tạo từ sắt thiên thạch, không gì có thể hủy diệt!  

 

Nhanh như điện!  

 

Tốc độ của Long Ưng rất nhanh, sau khi né tránh mười mấy mũi tên.  

 

Roạt!  

 

Máu tươi bay ra!  

 

“A!”  

 

Long Ưng kêu thảm một tiếng, sắp rớt xuống.  

 

Ma thú cấp mười lo lắng kêu lớn một tiếng: “Tiểu Hắc, không!”  

 

Soạt!  

 

Nó nhảy ra từ trong lòng Diệp Bắc Minh, hóa thành một đường chớp điện màu trắng.  

 

Xông vào trong đám đông, đâm sầm khiến Kỷ Phi và cô gái diêm dúa ngã xuống đất.  

 

Cô gái diêm dúa ngã vào trong hố bùn: “A! Ghê tởm chết đi được!”  

 

“Con thỏ hoang ở đâu ra? Cậu Kỷ giết nó giúp tôi!”  

 

Kỷ Phi cũng mặt đầy bụi bẩn, nhìn ma thú cấp mười đột ngột xông ra: “Lão Kim, giết nó cho tôi!”  

 

“Rõ!”  

 

Mấy người khác gật đầu, tấn công về phía con thỏ trắng.  

 

Long Ưng đang xoay tròn trên không trung thấy vậy, quát lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, cẩn thận!”  

 

Soạt!  

 

Nó xông xuống như chớp điện, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong, đánh bay đám người.  

 

Kỷ Phi bị Long Ưng đập trúng, ngã vào trong hố bùn bên cạnh, trong miệng đầy thứ gì nhão nhoẹt.  

 

“Ọe!”  

 

Kỷ Phi ngồi quỳ dưới đất, nôn khan một hồi.  

 

Nôn ra cả mật đắng, tức giận gầm thét: “Vãi! Giết giết giết! Giết hết cho tôi!”  

“Long Ưng cái chó gì, cả đời này bản công tử chưa từng chịu nhục nhã thế này!”  

 

“Lão Kim, không cần khách sáo, bắn chết con chim ngu xuẩn đó cho tôi!”  

 

Đôi mắt của lão Kim nghiêm lại: “Rõ, công tử!”  

 

Ông ta lấy ra một mũi tên màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, bắn ra như sao băng!  

 

Long Ưng sớm đã bị thương.  

 

Bị mũi tên xuyên tim!