Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Hai mươi tư năm trước?
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!
Chẳng lẽ mẹ bị thương vì bị Thanh Huyền Tông truy giết, chạy về Côn Luân Hư?
Sau đó.
Lại đến giới phàm tục!
Nhưng, mẹ bị Thanh Huyền Tông truy giết, tại sao còn muốn để anh gia nhập Thanh Huyền Tông?
Điều này, Diệp Bắc Minh cũng không hiểu.
Xem ra chỉ có gia nhập Thanh Huyền Tông, mới có thể biết mọi việc.
“Kiếm Long Đồ thì sao? Chuyện này là thế nào?”
Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.
Từ Huyền Võ nhìn kiếm Đoạn Long, sâu trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!
Liền sau đó.
Ông ta liền che đậy sự tham lam này: “Tương truyền Đại Lục Chân Võ có một món chí bảo vô thượng, tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Kẻ nào có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể có được thiên hạ, thanh kiếm trong tay cậu, là do Diệp Thanh Lam mang về từ vùng biển cấm kỵ”.
“Trên thanh kiếm này có hình ảnh của chân long, lại nghe nói chân long này là một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Cho nên, mọi người đặt tên cho thanh kiếm này là Kiếm Long Đồ, có nghĩa là bản đồ!”
Diệp Bắc Minh cười: “Cho nên, các người truy giết mẹ của tôi, vốn không phải vì bà ấy mang thai huyết mạch ma tộc!”
“Mà là vì Kiếm Long Đồ trong tay bà ấy?”
“Ha ha ha, đúng là muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”
Từ Huyền Võ sợ đến bò dưới đất dập đầu: “Đại nhân, truy giết mẹ của cậu cũng chỉ là nhà họ Ô và mấy gia tộc khác làm, Từ Huyền Võ chưa từng làm chuyện này!”
“Tôi đúng là đáng chết, chỉ vì lòng tham nhất thời, sau khi được biết Kiếm Long Đồ xuất hiện mới đến hoàng triều Đại Chu!”
“Tôi đã là phế nhân, cậu tha cho tôi một mạng đi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Đừng vội, để tôi nghiệm chứng đã!”
Vù!
Một luồng hào quang màu máu từ đồng từ của anh bắn ra, chui vào trong cơ thể của Từ Huyền Võ.
“Đây là…”