Chỉ là khí chất của hai ngươi khác xa nhau.
Giọng của Mộ Bình Phàm vang lên: “Thiên Thiên, thích thì theo đuổi, đừng sợ!”
“A?”
Mộ Thiên Thiên đỏ bừng mặt: “Ông nội, ông nói gì vậy, cháu đâu có thích”.
“Ha ha ha!”
Mộ Bình Phàm cười lắc đầu: “Con ngươi của cháu sắp bay ra rồi, ông nội không nhìn ra được chắc?”
“Hơn nữa kẻ này…”
Dừng một chút: “Đừng quên những lời ông nói với cháu khi ở nhà, nếu cháu thích cậu ta thì càng tốt!”
Mộ Thiên Thiên suy nghĩ một lúc, trầm mặc gật đầu.
Lúc này, một đám thanh niên nam nữ mặc trang phục luyện công bảo vệ cho hai ông lão đi vào đại điện.
Một luồng khí tức như dã thú tỏa ra!
Cả đại điện lập tức yên tĩnh.
Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn qua!
Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua.
Hai ông lão đều bùng phát ra khí tức Thánh Cảnh trung kỳ!
Những thanh niên nam nữ đó đều cùng cảnh giới Hợp Nhất!
Nhìn thấy đám người này.
Dương Thiên kích động tiến lên: “Sư phụ, Từ sư thúc, cuối cùng hai người cũng đến rồi!”
Hắn nén thấp giọng, nói mấy câu chỉ có mấy người có thể nghe thấy.
“Ồ? Còn có người bắt con quỳ?”
Một ông lão trong đó sầm mặt xuống: “Là ai mà to gan như vậy, dám bắt đệ tử của ta quỳ?”
“Sư phụ, con là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, không thể ra tay với hắn!”
Dương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ con chỉ cần sư phụ làm chủ cho con, để con và hắn đấu một trận công bằng!”
Chu Lạc Ly thầm kêu không hay rồi!
Ánh mắt của hai ông lão nhìn qua, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
Cùng ngẩn người!
Sau đó quay sang nhìn nhau, dùng bí pháp truyền âm: “Quả nhiên là cậu ta!”
“Nghe nói Kiếm Long Đồ xuất hiện ở hoàng triều Đại Chu?”
“Rốt cuộc có phải hay không, bắt cậu ta giao ra xem là biết ngay!”
“Nếu đúng là thanh kiếm đó, chúng ta sẽ lập công lớn rồi!”
Cùng lúc đó.
Trong đầu của Diệp Bắc Minh vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, trên người ông lão này có khí tức của mẹ cậu!”