"Anh biết hành vi như vừa rồi của anh có ý nghĩa như thế nào không?"
"Đây là hành động khiêu khích Thái tử Đại Chu, là tội chết!"
"Dù anh thừa kế vương vị của Ám Dạ Vương thì cũng không có tư cách khiêu khích uy nghiêm của Thái tử!"
Mộ Thiên Thiên sắp khóc: "Đi, đi mau đi!"
Cô ta chưa từng sợ hãi đến vậy.
Trái tim nhỏ gần như bị dọa đến nổ tung!
Đám người Diệp Chính Đức cũng ngơ ngác!
Ai nấy cũng dồn dập hô hấp, mặt đỏ tới mang tai.
Chợt, mười tên lính già ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, vương thượng, ban đầu chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngài!"
"Nhưng từ khoảnh khắc này trở đi, tôi, Diệp Chính Đức..."
"Tôi, Vương Vân Phi..."
"Tôi, Trương Thiết Ngưu..."
"Tôi, Lý Hắc Cẩu..."
"...Nguyện giao mạng sống này cho ngài!"
Mười mấy người đồng thanh hét lớn: "Hôm nay chúng tôi đi theo vương thượng, sống chết có nhau!"
Mộ Thiên Thiên bị dọa đến suýt bất tỉnh: "Mấy người!"
"Vũ phu, thật đúng là một đám vũ phu!"
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Mày chính là Diệp Bắc Minh?"
"Tao không thể không bái phục lá gan của mày! Tao thật sự cực kỳ bội phục lá gan của mày!"
"Ở ngay Long Đô của hoàng triều Đại Chu tao, dám đánh nát cửa lớn Thiên Quân Lâu của tao, còn bảo tao cút ra đây?"
"Được lắm!"
"Thật sự, mày được lắm đấy!"
Chu Huyền tức giận gật đầu.
Ở đây, rất nhiều người cúi đầu khe khẽ bàn luận.
"Thái tử tức giận rồi!"
"Thái tử rất biết tự kiềm chế, tôi chưa từng thấy Thái tử thất thố như vậy..."
"Suỵt! Đừng nói chuyện, ông không muốn sống nữa à!"
Trong sảnh lớn Thiên Quân Lâu, xung quanh lặng ngắt như tờ!
Thân thể mềm mại của Mộ Thiên Thiên run lên: "Xong, tất cả đều xong rồi, bị anh hại chết hết rồi..."
Diệp Bắc Minh lại giống như không có việc gì: "Mày chính là Thái tử?"
Bình tĩnh!
Lạnh nhạt!
Còn mang chút giọng điệu chất vấn!
Trong chớp mắt, vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh, đôi mắt suýt bị kinh ngạc đến rơi ra.
Chu Huyền trầm mặt, lạnh lẽo hỏi lại: "Mày đang chất vấn tao ư?"
Ầm!
Một tiếng sấm sét truyền đến!