Anh bị những tiếng khóc đó thu hút, sững sờ tại chỗ!
Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là những lão binh có rất nhiều kinh nghiệm sa trường!
Bọn họ đã nhận sai mình là Ám Dạ Vương !
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mọi người thật sự nhận sai rồi, tôi không phải Ám Dạ Vương”.
Anh trầm mặc một lát.
Giống như đã đưa ra quyết định nào đó, phun ra một câu: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, là hậu nhân của Ám Dạ Vương!”
“Cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu.
Trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, bất ngờ, nghi hoặc!
Không thể tưởng tượng được!
“Nằm mơ sao?”
“Giả đấy, nhất định là giả, nhà họ Diệp bị giết, Ám Dạ Vương đã không còn đời sau”.
“Đây nhất định là nằm mơ!”
Mấy ông lão lắc đầu, đều nhận định đây là đang nằm mơ.
Giọng nói của Chu Lạc Ly truyền đến: “Chú Đức, mọi người không nằm mơ đâu, tất cả những điều này đều là sự thật!”
Đám người Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn qua: “Là trưởng công chúa!”
“Chẳng lẽ đây là sự thật?”
Chu Lạc Ly mỉm cười: “Chú Đức, đương nhiên là thật rồi”.
“Tiểu sư đệ, mọi người cứ ôn chuyện trước đi”.
“Chị về cung xử lý một vài chuyện đã, buổi tối lại đến tìm em sau!”
Ông lão tên là Diệp Chính Đức đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới: “Giống! Giống! Thật sự là quá giống!”
“Ngài...”
Ông ấy kích động đến mức cả người run rẩy: “Ngài thật sự là hậu nhân của Ám Dạ Vương sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, tôi tên là Diệp Bắc Minh, đến từ Côn Lôn Hư!”
Đám người Diệp Chính Đức không còn nghi ngờ nữa.
Bọn họ cung kính mời Diệp Bắc Minh vào nhà.
Mặc dù căn nhà đã đổ nát, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Bọn họ còn lấy một cái ghế ra mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.
Hạng Vô Nhai đi theo phía sau.
Nhìn thấy mười mấy lão binh trước mắt cho dù thiếu tay thiếu chân, nhưng vẫn đứng xếp hàng nghiêm chỉnh ở trước mắt.