Chu Nhược Dư cùng Hạ Nhược Tuyết được Tôn Thiến cứu.
Chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.
Chu Lạc Ly che miệng cười trộm: “Ha ha ha, tiểu sư đệ đúng là nhiều hồng nhan tri kỷ thật!”
“Mới một năm không gặp mà đã có ba người rồi”.
Chu Lạc Ly lại liếc Mộ Thiên Thiên một cái: “Nói không chừng còn nhiều hơn”.
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên đột nhiên dao động.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tứ sư tỷ, chị đừng giễu cợt em”.
“Em và cô ta không có quan hệ gì cả”.
Trong lòng Mộ Thiên Thiên cảm thấy vô cùng mất mác!
Cô ta là một người kiêu căng, sau khi biết bệ hạ tứ hôn cho cô ta và Diệp Bắc Minh, cô ta đã phản đối!
Thậm chí là kháng cự!
Cô ta đến Côn Lôn Hư chính là để từ hôn.
Nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh chẳng những có thiên phú võ đạo kinh người, mà y thuật anh thể hiện ra vừa rồi cũng làm cho cô ta rung động!
Nếu sớm biết rằng Diệp Bắc Minh y võ song toàn, cho dù cô ta không lập tức đồng ý.
Cũng sẽ không lập tức từ chối!
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Hạng lão truyền đến: “Đại nhân, tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì mình biết rồi”.
“Cầu xin ngài hãy tha mạng cho tôi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, thần phục tôi, ký kết khế ước chủ tớ”.
“Thứ hai là chết!”
Hạng lão nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt hiện ra lửa giận!
Đột nhiên!
Tắt!
Ông ta quỳ xuống dập đầu rõ ràng lưu loát: “Thuộc hạ Hạng Vô Nhai lựa chọn thần phục!”
“Ký kết khế ước chủ tớ đi”.
“Vâng!”
Hạng Vô Nhai phun ra một ngụm máu, ký kết khế ước chủ tớ với Diệp Bắc Minh.