Toàn bộ gân mạch khắp người đều bị cắt đứt!
Đan điền còn bị một kiếm này của Diệp Bắc Minh làm cho vỡ tung!
Ông ta nhớ lại một màn vừa rồi, hai chữ mà Diệp Bắc Minh phun ra hình như là: ngu xuẩn?
Diệp Bắc Minh nhìn Hạng lão bằng ánh mắt lạnh như băng: “Không gì là không có khả năng cả!”
Bịch bịch bịch!
Anh tiêu sái bước ra từng bước một, giống một vị thần chết giáng lâm!
Hạng lão sợ tới mức kêu to: “Tôi nói, Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đúng là sư điệt của tôi!”
“Huyết Vân Tông có một loại bí pháp có thể biết được vị trí của bọn họ!”
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Hạng lão, không nói gì.
Hạng lão vội vàng mở miệng: “Muốn tìm được vị trí của bọn họ thì cần sử dụng một loại huyết chú!”
“Nhưng bây giờ gân mạch cả người tôi đã đứt đoạn, toàn bộ chân nguyên trống rỗng, không có biện pháp thi triển”.
“Việc này khó lắm sao?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.
Chín ngân châm hạ xuống.
Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Hạng lão!
Trong phút chốc.
Không ngờ Hạng lão lại có thể đứng lên!
Gân mạch vốn dĩ đã bị gãy hết lại được nối liền.
Ngay cả vết rách trên đan điền cũng khôi phục.
“Cái gì?”
Hai bà lão mà Chu Lạc Ly dẫn đến ngây người.
“Sao có thể như thế được?”
Mộ Thiên Thiên ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.
Rốt cuộc đây là y thuật nghịch thiên gì?
Chu Lạc Ly bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Xem ra tiểu sư đệ đã hoàn toàn học được Quỷ Môn Thập Tam Châm rồi!”
“Trong số các sư tỷ muội, chỉ có mỗi cậu ấy là có thiên phú tốt nhất, học được đầy đủ Quỷ Môn Thập Tam Châm đi?”
Vẻ mặt Hạng lão không thể tưởng tượng được: “Chuyện này... Ngài làm như thế nào vậy?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy!”
Hạng lão không dám chậm trễ.
Ông ta cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu.