“Hơn nữa còn là Thánh Cảnh trung kỳ, cẩn thận đấy!”
Diệp Bắc Minh cau mày, đang định ra tay.
Đột nhiên.
Trong không khí vang lên một giọng nói yêu kiều: “Bát thúc, khó khăn lắm sư đệ của tôi mới về nhà, ông đối xử với cậu ấy như vậy sao?”
“Ông làm như vậy, tôi không đồng ý đâu nhé”.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Kích động nhìn về phía cổng lớn phủ Thái sư: “Tứ sư tỷ?”
Khuôn mặt Bát vương gia lóe lên sát ý rồi vụt tắt, thay vào đó là kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”
Kinh ngạc hóa thành kiêng sợ!
Giọng trầm xuống: “Dừng tay trước đã!”
Ông lão của Huyết Vân Tông lui lại.
Đứng phía sau Bát vương gia, tiếp tục nhắm hờ mắt như ngủ.
“Khà khà khà!”
Tiếng cười vang lên!
Liền sau đó.
Một cô gái tuyệt sắc mặc cung trang đi vào phủ Thái sư, một đoàn thị vệ mang theo sát khí đi theo phía sau: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng đến!”
*cung trang: đồ mặc trong cung
“Tỷ tỷ đợi đệ ở đây sắp một năm rồi đấy!”
Bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, bóp bên má của anh: “Trời ơi, tiểu sư đệ, đệ vẫn đáng yêu như vậy”.
Tất cả trố mắt há hốc miệng!
Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu một tiếng: “A! Trưởng công chúa? Cô…”
“Cô là sư tỷ của Diệp Bắc Minh ư?”
Cô gái mặc cung trang không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, véo bóp khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, làm gì mà ngạc nhiên như vậy?”
Diệp Bắc Minh không thể tin nổi: “Trưởng công chúa?”
“Tứ sư tỷ, tỷ là trưởng công chúa của hoàng triều Đại Chu?”
Cô gái mặc cung trang chính là tứ sư tỷ của Diệp Bắc Minh, Chu Lạc Ly.
Cổ thiên nga, đường cong mềm mại!
Cung trang sang trọng!
Một luồng khí tức của nữ hoàng ập đến!
Từng hành động cử chỉ đều mang vẻ quý phái trời sinh!
Mộ Thiên Thiên cũng tự thẹn không bằng!
Lúc trước cùng tập võ ở Côn Luân Hư, tứ sư tỷ thích nhất là véo má của anh.
Hơn một năm không gặp tứ sư tỷ, thói quen này vẫn không thay đổi!