Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1744: “Thật to gan!”




 Ninh Hổ mau chóng nói: “Thái sư trăm công nghìn việc, vi thần nào biết hành tung của ông ta!”  

 

“Ồ”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu: “Thế phủ thái sư ở đâu?”  

 

Vẻ mặt Viên công công biến sắc, đang định lên tiếng: “Ninh Hổ, đừng…”  

 

“Ừm?”  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu cười lạnh lùng: “Viên công công?”  

 

Nhìn ánh mắt băng lạnh vô tình của Diệp Bắc Minh, Viên công công trực tiếp nuốt lời định nói xuống.  

 

Khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh!  

 

Mộ Thiên Thiên nén thấp giọng: “Viên công công, mau ngăn Ninh Hổ đi, đừng để Diệp Bắc Minh đến phủ thái sư!”  

 

Viên công công cau mày: “Cho dù điện hạ đến phủ Thái Sư, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”  

 

“Dù sao ở đây cũng là Long Đô, có lẽ cậu ta không dám làm bừa!”  

 

Mộ Thiên Thiên nhỏ tiếng nhắc nhở: “Viên công công, ông không hiểu anh ta!”  

 

“Tôi rất hiểu Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ xảy ra chuyện, để anh ta gặp bệ hạ trước rồi tính!”  

 

“Nhất định không được để anh ta đến phủ Thái Sư!”  

 

“Ở Côn Luân Hư, Diệp Bắc Minh có danh sát thần, anh ta sẽ phá chọc trời đấy!”  

 

Viên công công mỉm cười: “Sát thần? Trò chơi trẻ con!”  

 

“Yên tâm đi quận chúa, không vấn đề gì đâu”.  

 

“Ông, ầy!”  

 

Mộ Thiên Thiên lo lắng đến dậm chân.  

 

Nhưng bảo cô ta ngăn cản Diệp Bắc Minh, cô ta cũng không dám!  

 

Cảm giác như đối diện với tử thần, cô ta không muốn gánh chịu lần thứ hai.  

 

Giọng của Ninh Hổ tiếp tục vang lên: “Phủ Thái Sư ở phố Thanh Long, cậu cứ đi thẳng theo phố Thanh Long, thì có thể nhìn thấy phủ Thái Sư”.  

 

“Cảm ơn!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười, trực tiếp đi vào Long Đô Đại Chu.  

 

Đi thẳng theo phố Thanh Long.  

 

Viên công công đi theo phía sau, kinh sợ: “Điện hạ, cậu vừa đến Long Đô, nên đi gặp bệ hạ trước!”  

 

“Cậu đến phủ Thái Sư làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Không có gì, chỉ xem thôi”.  

 

Viên công công ngẩn người: “Thực sự chỉ xem thôi không?”  

 

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đương nhiên”.  

 

Viên công công cười, thấp giọng cười với Mộ Thiên Thiên bên cạnh: “Quận chúa Thiên Thiên, cô nhìn thấy rồi chứ?”  

 

“Lần đầu điện hạ đến Long Đô, dù thế nào cũng sẽ không trở mặt với thái sư đâu”.  

 

Mộ Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Tên này bày vẻ vô hại, thực sự sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn sao?  

 

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn một tòa phủ đệ to lớn tráng lệ phía trước.  

 

Viên công công chỉ vào tấm hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư: “Điện hạ, ba chữ Phủ Thái Sư này, là do chính tay bệ hạ viết…”  

 

Roạt!  

 

Một đường kiếm khí màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện, giống như một con huyết long đập về phía hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư!  

 

Ầm!  

 

Một tiếng vang lớn, vụn gỗ bay khắp nơi!  

Cổng lớn của phủ Thái Sư ầm ầm đổ sập, khói bụi đầy trời!  

 

“Là ai?”  

 

“Thật to gan!”  

 

“Nơi này là phủ Thái Sư, mày dám…”  

 

Một đám võ giả xông ra khỏi phủ Thái Sư, vẻ mặt đầy chấn kinh và tức giận.  

 

Soạt!