Trong nháy mắt tới!
“Ai?!!!”
Lý Huyền Cơ kinh hãi quát lên.
Từ bỏ chem chết Tiêu Nhã Phi, giơ tay lên cản một kiếm!
Bùm!!!!
Võ đài chấn động kịch liệt!
Lý Huyền Cơ bị sức mạnh kiếm khí bùng nổ đánh bay ra ngoài, lùi về sau hơn trăm bước!
Thiếu chút nữa ngã khỏi võ đài!
Trên võ đài, từ vị trí kiếm khí rơi xuống đến trước mặt Lý Huyền Cơ xuất hiện một đường rãnh dài hơn trăm mét!
Chính là bị đường kiếm vừa nãy đứng ra!
Kiếm khí thật cường mạnh!
Kiếm pháp thật bá đạo!
Tốc độ thật khủng bố!
“Ừm?”
Mấy ông lão trong đám đông nghiêm mắt lại.
Các võ giả khác lập tức nhảy lên: “Là ai làm hả?”
“Đợi đã!”
Cơ thể của một số người run lên.
Không nhịn được quay đầu.
Nhìn về phía bên ngoài Long Đường!
“Đây… chẳng lẽ là?”
“Hắn đến rồi!”
Mục Thừa và Tống Điệp Y kinh hãi lêu lên
Soạt!
Hàng triệu người đồng loạt quay đầu, nhìn về hướng cửa Long Đường Môn
Chỉ thấy.
Một thanh niên chậm rãi đi đến.
Mấy cô gái dung mạo tuyệt đẹp đi theo phía sau!
Soạt!
Người thanh niên bước ra một bước, đứng vững vàng trên đài Võ đạo.
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Một lát sau.
Tiêu Dung Phi cảm thấy kỳ lạ, sao mình vẫn chưa chết?
Không nhịn được mở đôi mắt, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Diệp Bắc Minh, cơ thể cô ta run lên: “Anh… Anh Diệp!”
Lý Huyền Cơ lạnh lùng hỏi: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn hắn.
Quay đầu lộ khuôn mặt cười nhàn nhạt: “Đưa lão tổ nhà cô xuống, để tôi giết hắn!”
Phụt phụt phụt!
Giơ tay.
Kim châm cắm vào trong cơ thể của Tiêu Trấn Đông.
“Ừm ừm ừm!”
Tiêu Dung Phi nghe lời gật đầu, cõng Tiêu Trấn Đông đi xuống đài võ đạo.