“A!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên, che miệng nhỏ: “Người… người chính là lão tổ?”
“Người không phải… chăn ngựa sao?”
Văn Nhân Đệ Nhất cười ha ha: “Cô bé, cháu rất giỏi”.
“Sau này mấy người cố mà quan tâm đến con bé!”
“Vâng!”
Mấy tầng lớp cấp cao của gia tộc Văn Nhân mặt đầy khiếp sợ.
Mặt đẹp của Văn Nhân Hy Nguyệt kinh ngạc: “Mộc Nguyệt, cô biết lão tổ?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Ách, tôi thấy ông ấy uống say ngất xỉu ở chuồng ngựa”.
“Còn tưởng rằng ông ấy là lão nô trong nhà, nên đưa ông ấy vào phòng khách nghỉ ngơi”.
Nghe đến đây.
Rất nhiều thanh niên gia tộc Văn Nhân đều ghen tỵ!
Tại sao bọn họ không có may mắn này?
Đột nhiên.
Văn Nhân Đệ Nhất hóa thành một đường tàn ảnh, trong nháy mắt hạ xuống võ đài: “Cậu muốn trở thành người đứng đầu Côn Luân Hư, lão phu chưa có đồng ý đâu!”
Lý Huyền Cơ đứng chắp tay: “Ồ? Văn Nhân Đệ Nhất ông có ý kiến gì không?”
Văn Nhân Đệ Nhất mặt trầm xuống: “Lý Huyền Cơ cậu chưa đến 100 tuổi, bàn về tuổi tác vai vế của lão phu cậu có thể gọi là tổ tông đấy!”
“53 năm trước, lão phu tiến vào Long Đường, chỉ điểm cậu tập võ một năm!”
“Bàn về vai vế, lão phu cũng xem như là sư phụ của cậu, vậy mà cậu lại nói chuyện với lão phu như vậy?”
Mọi người ngây ra.
Văn Nhân Đệ Nhất đã từng chỉ điểm Lý Huyền Cơ?
Lý Huyền Cơ mặt đầy coi thường: “Võ đạo coi trọng thực lực, với thực lực của tôi, đánh một trăm người như ông cũng không đáng nói!”
“Ông chỉ điểm tôi thì sao? Ông cũng xứng làm sư phụ của Lý Huyền Cơ tôi?”
“Sư phụ của tôi chỉ có một, người ta là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, các người cũng không xứng biết tên ông ấy!”
Lời này vứt dứt.