Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 17: Quân Vô Hối




“Đừng nói là đệ tử của ba thế lực kia nhé?”, một tướng quân trung niên để đầu đinh, nét mặt uy nghiêm, trên cổ có sẹo nói với giọng điệu nặng nề. 

Một tướng quân khác bên cạnh ông ta lắc đầu: “Tôi đã cho người điều tra rồi, không phải đệ tử của ba thế lực lớn này”. 

“Thế thì tốt, chỉ cần không phải là người của những môn phái nhỏ khác thì chúng ta cũng không sợ”, những người khác trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm. 

“Nhưng vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần”, có người nói. 

“Chiến thần…” 

Nét mặt mọi người cứng đờ, đây là một tồn tại tựa như thần, thực lực cá nhân của ông ta đã hơn cả Tông Sư rồi. 

‘Rất có thể ông ta đã đến cảnh giới kia rồi nhỉ?’ 

Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ. 

“Vù vù…” 

Trên bầu trời của doanh trại đột nhiên vang lên tiếng máy bay, các tướng quân trong phòng họp đều sa sầm mặt. 

“Có chuyện gì thế, hôm nay cũng không diễn tập, ai cho phép sử dụng máy bay chiến đấu?”, có người quát một tiếng. 

“Báo cáo, tướng quân, không phải máy bay của doanh trại chúng ta, bên trên có ký hiệu… là máy bay chiến đấu của Long Đô”, một sĩ quan chạy vào với khuôn mặt đỏ bừng do không kịp hít thở. 

“Cái gì!” 

Các tướng quân trong phòng họp tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng rời khỏi phòng họp. 

Trên bầu trời cách mặt đất mấy trăm mét có một chiếc máy bay chiến đấu, sau khi lượn mười mấy vòng trên bầu trời mới đỗ xuống mặt đất. 

Mười mấy tướng quân sắc mặt lạnh lùng, họ muốn xem thử rốt cuộc là ai to gan đến mức dám có thái độ thế này trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam. 

“Cạch”. 

Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng rắn rỏi, cao một mét tám đi ra từ bên trong. 

Gã mặc trang phục bình thường, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo: “Chào các chú, đã lâu không gặp”. 

Sắc mặt mấy tướng quân đồng loạt thay đổi. 

Quân Vô Hối! 

Một người trẻ tuổi như yêu nghiệt, con trai trưởng của nhà họ Quân ở Trung Hải. 

Gã còn có một thân phận đáng sợ hơn, đệ tử cuối cùng của chiến thần Lăng Phong. 

Năm đó, vào lúc chiến thần Lăng Phong vẫn chưa phải là chiến thần, ông ta từng đến Trung Hải, hẹn hò với một cô gái của nhà họ Quân. 

Nhà họ Quân là gia tộc lớn lâu đời, lúc đó chiến thần Lăng Phong không có gì cả, không được nhà họ Quân cho phép, chia rẽ uyên ương, cuối cùng hai người chia tay. 

Sau đó, cô gái kia cũng không lập gia đình, nhưng lại lén sinh một đứa con trai. 

Chính là Quân Vô Hối! 

Hai chữ “Vô Hối – không hối hận” cũng như suy nghĩ của cô gái kia, cuộc đời này không hối hận vì đã quen biết chiến thần Lăng Phong. 

Tất cả mọi người đều biết thật ra Quân Vô Hối chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, nhưng không ai dám nói ra. 

“Cháu Vô Hối!” 

“Thì ra là cháu đến đây”. 

“Tôi cứ nói mãi, không biết ai lại khí phách như thế, dám lái máy bay chiến đấu trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam”. 

Sương mù trên mặt mười mấy vị tướng quân đều tan biến, thay vào đó là nụ cười tươi rói. 

“Mấy chú không bị doạ chứ?” 

Quân Vô Hối cười, thái độ vô cùng bất cần. 

Có nhà họ Quân ở Trung Hải làm chỗ dựa, còn có thân phận con riêng của chiến thần Lăng Phong, ngoài Long Đô của Long Quốc, gã có thể tung hoành ở bất cứ đâu. 

“Chuyện của vua Giang Nam, sư phụ chiến thần Lăng Phong của tôi đã biết, ông ấy đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở Long Đô, tạm thời không thể đến đây, nên mới giao cho tôi xử lý”, Quân Vô Hối nói. 

Sắc mặt mấy vị tướng quân trở nên lạnh lẽo! 

‘Quân Vô Hối đã có thể xử lý việc công giúp chiến thần rồi ư?’ 

‘Quả nhiên là con riêng à?’ 

“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, thời gian của tôi không nhiều, tôi chỉ đi ngang qua Giang Nam thôi, một giờ sau phải quay lại Trung Hải rồi, chắc là đủ thời gian để giải quyết chuyện của vua Giang Nam”, Quân Vô Hối nói. 

“Chuẩn bị xe cho tôi!” 

Quân Vô Hối không chút khách sáo ra lệnh với mười mấy tướng quân. 

Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh đi ra từ phòng tắm, bên ngoài đã có quần áo để sẵn. 

Vương Như Yên đã đi đâu mất, sau khi thay quần áo xong, Diệp Bắc Minh trông thay đổi hoàn toàn. 

“Sư đệ, thay quần áo xong trông đẹp trai hơn hẳn đấy”. 

Giọng nói của Vương Như Yên đột nhiên vang lên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, liếm nhẹ đôi môi đỏ. 

“Sư tỷ, sao chị lại ở đây?” 

Diệp Bắc Minh giật cả mình. 

“Ha ha, sao chị lại không thể ở đây?”, Vương Như Yên cười khẽ. 

“Chị đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, em không thấy chị sao?” 

Vương Như Yên lười biếng ưỡn người, chậm rãi đứng dậy từ trên sofa. 

“Sao sư đệ phóng khoáng thế, thay quần áo trước mặt chị mà không thấy xấu hổ à”. 

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Sư tỷ, khi nãy em không nhìn thấy chị”. 

“Không nhìn thấy thì thôi, dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ”, Vương Như Yên cười, cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Diệp Bắc Minh nữa mà nói: “Bắt đầu từ bây giờ, phủ vua Giang Nam sẽ là phủ của nhà họ Diệp em, chị đã cho thôi việc tất cả những người trong phủ vua Giang Nam rồi”.