Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1681: Người thứ mười lăm!




 Mười mấy ông lão cùng quát lên.  

 

Dậm chân, mặt đất bùng nổ!  

 

Cùng ra tay!  

 

Hầu như bọn họ đều là cảnh giới trên tiên thiên.  

 

Cùng ra tay, thiên địa rung chuyển!  

 

Cả sân viện nổi lên cơn gió lốc do chân nguyên hình thành, giống như cây đao đang bay, rất nhiều vị khách bình thường xung quanh bị xé vụn!  

 

Ông lão như con kền kền cười dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”  

 

Một cánh tay tóm về phía Diệp Bắc Minh, giống như móng vuốt của kền kền!  

 

“Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”  

 

Một ông lão khác xông đến, một cây trường thương đâm về phía vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

“Giết!  

 

Ông lão thứ ba cầm một cái rìu lớn, đánh lén từ sau lưng!  

 

Ông lão thứ tư, thứ năm…  

 

Thứ mười…  

 

Thứ mười lăm!  

 

Cả mười lăm ông lão trên tiên thiên đánh lén từ các hướng khác nhau.  

 

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không động đậy!  

 

Thẩm Vạn Tứ nhìn thấy cảnh này, điên cuồng cười: “Ha ha ha, sát thần thì đã làm sao? Sợ đến ngu người rồi phải không!”  

 

“Phế vật!”

"Ở trước mặt tài lực tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng đều có thể bán mạng cho tôi!"  

 

"Diệp Bắc Minh, kiếp sau đừng đối địch với tôi nữa!"  

 

Đột nhiên.  

 

Bóng người Diệp Bắc Minh di chuyển, anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chỉ lên trên bầu trời, quát lên một tiếng lớn: "Tam Thiên Lôi Đế Trảm!"  

 

Tam Thiên Lôi Minh + Long Đế quyết + Đồ Long Trảm!  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng sấm động kinh thiên động địa truyền đến!  

 

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, gặp được một màn khó quên nhất đời này!  

 

Chỉ gặp.  

 

Từ trên trời cao, mấy chục chia chớp tạo thành những con rồng sấm sét truyền vào trong kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!  

 

Sau đó nổ tung ầm vang!  

 

Mấy chục con rồng sấm sét bay ra ngoài!  

 

Lão già đầu trọc đứng mũi chịu sào, bị một con rồng sấm sét đập trúng!  

 

Ầm!  

 

Trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời!  

 

Khuôn mặt lão giả thứ hai đỏ rực!  

 

Hóa thành một mảnh tro tàn!  

 

Người thứ ba!  

 

Người thứ tư.  

 

Người thứ mười.  

Người thứ mười lăm!  

 

Mười lăm đống máu nổ tung, không một ai may mắn thoát khỏi!  

 

Tất cả quy về yên tĩnh!  

 

Diệp Bắc Minh đứng giữa sân giống như thần chết!  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngây ra, đầu óc trống rỗng.  

 

Ngơ ngác nhìn một màn trước mắt!