Nhà họ Thẩm tổ địa!
Sát thần đã chết, nhà họ Thẩm mở tiệc chúc mừng, các tông môn và gia tộc ở tổ địa đều nhận lời tham dự.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!
Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh đều có mặt.
Thẩm Vạn Tứ say ngà ngà, mặt đỏ bừng: “Cuối cùng tên súc sinh Diệp Bắc Minh đó đã chết!”
Mọi người đều hùa theo: “Sát thần cái chó gì chứ, trước mặt thần tài, không đáng nhắc đến!”
Yêu Nữ Oản Oản gần bên cạnh Thẩm Vạn Tứ: “Tiền tài có thể mua được tất cả, trước mặt Thẩm gia, tài phúc có thể đập chết hắn!”
Thẩm Vạn Tứ tóm mạnh lên người Yêu Nữ Oản Oản!
“Khà khà khà”.
Yêu Nữ Oản Oản cười một tràng mê hồn, khiến người ta tê cả xương.
Phó Thập Nhất Lang mỉm cười: “Tài phúc của Thẩm gia, còn có thể mua được cả Diêm Vương!”
“Một sát thần nhỏ bé? Ha ha ha, buồn cười chết đi được!”
“Ai nói không phải chứ!”
Thẩm Lang lắc đầu: “Tên ngốc đó không xứng dùng kiếm, thích chém đầu người khác, không hề hiểu nghệ thuật tàn sát chút nào!”
Rất nhiều khách quy nâng ly rượu, cười không hề kiêng dè.
Thẩm Vạn Tứ nâng ly rượu: “Chỉ cần các vị làm việc cho nhà họ Thẩm, tài nguyên võ đạo, mỹ nữ, quyền thế, cần gì có nấy!”
“Mọi người nâng ly nào!”
“Chúng ta kính thần tài đệ nhất thiên hạ một ly!”
Mọi người nâng ly.
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, cổng lớn nhà họ Thẩm ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn ngập trời!
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên.
Cùng với sát khí ngút trời khủng bố, vút thẳng trên trời xanh!
Thẩm Vạn Tứ đập bàn đứng lên: “Ai mà to gan như vậy, dám hoành hành ngang ngược ở nhà họ Thẩm?”
Vừa dứt lời!
Một bóng hình chậm rãi đi đến.
Soạt!
Trong tích tắc, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người này, hoàn toàn không rời mắt!
Đôi mắt Yêu Nữ Oản Oản co lại: “Là hắn, hắn chưa chết?”
Tay của thiên hạ đệ nhất đao Phó Thập Nhất Lang run lên, ly rượu rơi xuống đất: “Không thể nào!”
“Ực ực!”
Thiên hạ đệ nhất kiếm Thẩm Lang mở to con mắt, điên cuồng nuốt nước miếng: “Tôi uống say rồi ư? Diệp Bắc Minh!”
“Là sát thần?”
Thiên hạ đệ nhất độc vương Quỷ Thủ Độc Thánh hóa đá tại chỗ, toàn thân run lên!
Toàn hội trường sôi sục, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Thẩm Vạn Tứ giống như bị người dội một chậu nước lạnh lên đầu, lập tức tỉnh táo!
Ông ta chấn hãi kêu lớn: “Mày... sao mày chưa chết?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”