Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1673: “Bất kể là ai cũng không thể thay đổi!”




 Tiếng gầm vang trời!  

 

Tiếng gầm thét làm người ngu tối thức tỉnh!  

 

Cảm giác này quá đã!  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Những con ma thú này thực sự nghe lệnh của tôi sao?”  

 

“Tôi bảo chúng đi chết, chúng có đi chết không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ một tiếng: “Hừ, cậu nhóc, ma thú trung thành hơn con người nhiều!”  

 

“Bọn chúng nhận cậu là vua của vạn thú, thì sẽ không làm trái lệnh của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ gật đầu.  

 

Có nhiều ma thú thần phục như này, cho dù là tất cả tông môn Côn Luân Hư cộng lại, cũng sẽ hoảng sợ phải không?  

 

Diệp Bắc Minh xoa cằm: “Đáng tiếc, không thể đưa ma thú về xã hội loại người…”  

 

Nếu có thể, chắc chắn là kẻ vô địch!   

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, sư tỷ của cậu canh giữ ở bên ngoài đấy!”  

 

“Sư tỷ?”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.  

 

Anh cho tất cả ma thú giải tán, mình trực tiếp ra chỗ lối ra vào của Tử Vong Cốc!  

 

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng dung hợp con mắt thần ma rồi!”  

 

Thấy Diệp Bắc Minh từ trong Tử Vong Cốc đi ra.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ đi ra.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người, nhìn Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ sâu sắc một cái: “Hai vị sư tỷ, các tỷ thực sự là do mẹ đệ sắp xếp ư?”  

 

Khương Tử Cơ cười tươi như hoa: “Cậu chủ, chẳng phải cậu đã biết tất cả rồi sao?”  

 

“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, có nghĩa là đã thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể!”  

 

“Các tỷ cũng không thể làm sư tỷ của cậu nữa, bắt đầu từ bây giờ, các tỷ sẽ là thị nữ của cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, trong lòng đệ, tỷ mãi mãi là ngũ sư tỷ của đệ!”  

 

“A?”  

 

Khương Tử Cơ ngẩn người.  

 

Tâm trạng phức tạp!  

 

Vẻ mặt Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: “Không được!”  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên, kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, tỷ cũng mãi mãi là Tiểu Yêu tỷ tỷ của đệ!”  

 

“Bất kể là ai cũng không thể thay đổi!”  

 

Đạm Đài Yêu Yêu mở to con mắt: “Nhưng…”  

 

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời Đạm Đài Yêu Yêu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô ấy: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, không có nhưng nhị gì hết!”  

 

“Cho dù là mẹ đệ ở đây, hai người cũng là sư tỷ của đệ!”  

 

“Năm năm trước, nếu không phải là tỷ, đệ đã chết từ lâu rồi!”  

 

“Cho dù tỷ được mẹ của đệ sắp xếp, nhưng cảm giác gần với cái chết đó, cảm giác tuyệt vọng đó là thật!”  

“Bởi vì có tỷ xuất hiện, đệ mới có ngày hôm nay!”  

 

“Lúc học võ ở núi Côn Luân, cũng vì có mười sư tỷ bầu bạn!”  

 

“Bất luận giữa hai người và mẹ đệ có quan hệ gì, cũng bất luận mẹ đệ yêu cầu các tỷ coi đệ là gì!”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, hít sâu một hơi: “Hai tỷ, mãi mãi là sư tỷ của đệ!”  

 

Nói luôn một lúc.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người, trong lòng vô cùng xúc động: “Tiểu sư đệ!”