"Cái gì cơ?"
Tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Sao Diệp Bắc Minh lại dám xem lời nói của Tần Phong như gió thoảng chứ?
Nụ cười trên mặt Tần Phong thoáng chốc sượng trân: "Mày...!"
Một luồng kiếm khí sắc như dao ập tới, ngắt lời anh ta một lần nữa.
Roẹt!
Đó là kiếm khí mang sắc màu đỏ chót, chứa đựng hơi thở đầy bạo tàn và điên loạn!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh hệt như vọng lại từ nơi địa ngục Cửu U kinh hoàng: "Những người khác quỳ xuống nhận tôi làm chủ nhân thì được phép sống sót".
"Còn anh? Anh là tên rác rưởi ăn hại phương nào hả?"
"Chết đi cho đỡ chật đất!"
Gia đình là vảy ngược bất khả xâm phạm của Diệp Bắc Minh.
Dám động chạm đến vảy ngược của rồng ắt phải nhận lấy cái chết.
Tần Phong hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại ngông cuồng đến thế, dám chủ động ra tay với anh ta.
"Diệp Bắc Minh, hãy trả giá cho sự ngông cuồng và ngu muội của mày đi!"
"Mày dám ra tay với tao mà chưa thèm hỏi tao là ai cơ à?"
"Ra đây, Thiên Tuyệt Ma Ảnh!"
Một tiếng gầm thét vang rền cất lên.
Một thanh đao quý đầu rồng màu đen hiện ra trong tay Tần Phong, nó tỏa ra hơi thở cuồng loạn đến mức ào ạt ùa ra hệt sóng thần dữ dội.
Chính lúc này.
Không ngờ có một ma ảnh cao ngút ngàn hiện diện sau lưng Tần Phong.
Nó mang đến sát khí, sự rét buốt tột cùng cũng như áp lực lớn lao đến nỗi tưởng chừng có thể dìm nát người ta.
Giống như Ma Thần đã giáng trần vậy!
Ngay giây phút nhát kiếm của Diệp Bắc Minh sắp sửa chém nát ma ảnh ngút trời kia.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng đến vô tình cất lên: "Dám ra tay với chủ nhân của tôi tại địa bàn của tôi à?"
"Ma ảnh? Nó là cái thá gì chứ!"
“Biến đi!”
Vèo!
Một chùm tia sáng màu đen bay vút ra khỏi nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, bay đến, nhanh đến độ xé tan cả không khí.
Nó đâm xuyên tất thảy mọi thứ!
"Uỳnh uỳnh!"
Đất rung núi chuyển, không khí chấn động!
Trong chốc lát, Tần Phong và bóng Ma Ảnh hùng vĩ kia biến đi đâu mất tăm.
Không mảy may tồn tại trên thế gian này nữa.
Cả Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang lẫn Quỷ Thủ Độc Thánh đều không hẹn mà cùng quay phắt qua nhìn về phía nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, môi run run: "Đó là..."
Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực!
Bọn họ nuốt nước miếng một cách sợ hãi: "... Đó là thứ gì thế?"
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút, hắn cũng nhìn vào sâu trong Tử Vong cốc: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tia sáng đen vừa nãy là một con mắt đúng không?"
"Đậu xanh rau má! Một con mắt mà tiêu diệt được cảnh giới Hợp Nhất luôn à?"
Bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.
Vù!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng ánh sáng đen kia bắn tới.
Ngay giây kế tiếp.
Bành!
Một màn sương dày đặc ùn ùn kéo đến, nhấn chìm muôn nơi!
Trong chốc lát, ai nấy cũng cứng đờ như tượng, cứ như thể họ đã bị trúng Định Thân Chú vậy.
Diệp Bắc Minh giật mình: "Màn sương này có vấn đề!"
Giọng nói lạnh như băng, nghe chẳng có cảm xúc nào hồi nãy truyền đến: "Thiếu chủ, bọn họ chỉ bị bất động thôi, không sao đâu ạ".
"Thuộc hạ chờ thiếu chủ đã lâu lắm rồi".
Âm thanh ấy chứa đựng sự kích động vô ngần.
Đồng thời cũng đan xen nỗi niềm vui mừng khôn xiết.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Đằng đó gọi tôi là thiếu chủ à?"
Giọng nói kia trả lời: "Đương nhiên rồi, cậu là thiếu chủ của tôi mà".
"Thiếu chủ, cậu mau đi vào đi".
"Tôi ở dưới giếng Tử Vong chờ cậu rất nhiều năm rồi".
"Cậu mà không tới thì không còn ai có thể phá giải phong ấn cho tôi được!"
Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ khó tin: "Ông ở dưới giếng Tử Vong ư?"
"Lẽ nào ông chính là thứ mà mẹ tôi muốn tôi tìm?"
Giọng nói kia tiếp tục cất lên: "Thiếu chủ, cậu đi vào là sẽ biết ngay thôi".
Kế đó.
Màn sương dày đặc trước mắt đã xua tan.
Để lộ một con đường.
Dẫn vào nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc.
Diệp Bắc Minh hơi tần ngần một hồi nhưng không quá lâu, hắn xông vào đó ngay.
Dọc đường đi, anh phát hiện rất nhiều người tu võ bị bao phủ trong màn sương đen, đứng yên như một bức tượng vậy.
Cả hơn một ngàn con ma thú cho dù đang trong cuộc chiến cũng bị đứng yên, không một ngoại lệ nào!
Diệp Bắc Minh đi thẳng một mạch trăm cây số.
Tiến vào nơi sâu nhất của Tử Vong cốc.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm Diệp Bắc Minh bàng hoàng giật thót.
Những bộ xương!
Một rừng xương trắng hếu vô tận!
Xương cốt của người và ma thú chất chồng thành núi.
Tất cả đều vây quanh một chiếc giếng cổ ở chính giữa.
Cái giếng ấy đang lan tỏa màn sương đen dày đặc.
Giếng Tử Vong!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: "Ma khí, không thể tin được, là ma khí kìa!"
Diệp Bắc Minh giật mình: "Ma khí ư?"
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghe rất nghiêm túc: "Đúng vậy, lượng ma khí ở đây vô cùng tinh khiết!"
"Giết người sẽ có thể ngưng tụ sát khí".
"Tinh luyện sát khí xong thì sẽ thành ma khí".
"Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng có mà qua đó, ngay cả tôi cũng thấy nguy hiểm rình rập đây!"
"Cậu nhìn biển xương cốt trắng phau xung quanh xem, không một ai được phép lại gần miệng giếng Tử Vong cả!"
"Nếu cậu chủ quan đi tới, mà tôi vẫn chưa bình phục hoàn toàn thì có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!"
Diệp Bắc Minh lấy làm ngạc nhiên.
Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm giác được nguy hiểm ư?
Anh đứng nguyên tại chỗ, cảnh giác nhìn về phía giếng Tử Vong.
Một giọng nói truyền ra từ trong giếng Tử Vong: "Thiếu chủ, ở đây đấy ạ".
"Cậu mau tới đi, tôi đang ở trong giếng Tử Vong chờ cậu đây!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận đấy!"
Long Đế cũng run như cầy sấy: "Diệp Bắc Minh, bổn đế cũng từng gặp người của Ma tộc nhưng bao giờ thấy ai có ma khí nồng nặc như thế cả!"
"Chắc chắn giếng Tử Vong này có vấn đề, tôi khuyên cậu đừng qua đó thì hơn!"
Diệp Bắc Minh thừa biết rằng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế sẽ không hại mình.
Nhưng lời nhắn mà mẹ để lại thì bảo anh đi tìm giếng Tử Vong!
Mẹ anh có hại anh không?
Rõ ràng cũng không!
"Phù!"
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lại gần giếng Tử Vong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nom hơi giật mình: "Ê nhóc, cậu..."
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Có lẽ chỉ còn cách này để tất cả bí mật được hé màn thôi!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xin lỗi ông".
"Cho dù đằng trước là núi đao hay biển lửa đi chăng nữa, thì ta cũng phải xông vào!"
Dứt lời, anh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.