Nghe thấy lời này.
Sắc mặt hai người tái nhợt!
Viện trưởng của học viện Thiên Thần nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, sự việc năm đó, là lỗi của chúng tôi”.
“Tôi tạ tội với cậu!”
Đại trưởng lão của cung Hạo Miểu cũng nhanh chóng nói: “Cậu Diệp, sự việc năm đó có hiểu lầm!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đừng giải thích, tôi không muốn nghe”.
“Những kẻ truy giết mẹ tôi, lùng bắt mẹ tôi, diệt cả tộc!”
“Các người còn đợi cái gì?”
“Hai lão già này hình như là cảnh giới tiên thiên phải không?”
Soạt!
Trong tích tắc, mấy chục ánh mắt dồn lên hai người.
Một ông lão hô một tiếng: “Diệp Bắc Minh, tôi giúp cậu giết hai người này!”
“Nếu cậu dám lừa tôi, tôi không xong với cậu đâu!”
Ầm ầm ầm!
Một ông lão bùng lên lập tức chạy đến trước người viện trưởng của học viện Thiên Thần, bùng phát khí tức cường mạnh!
Một chưởng hung hãn nghiền áp xuống!
Khí tức trên tiên thiên!
“Tiền bối! Đừng!”
Viện trưởng của học viện Thiên Thần kinh hoàng, vốn không đỡ nổi một đòn!
“Phụt!”
Lập tức hóa thành sương máu!
Liền sau đó, ông lão quay người, lại giết đại trưởng lão của cung Hạo Miểu.
Đại trưởng lão của cung Hạo Miểu quay người định bỏ chạy như phát điên.
Vừa lao đi chưa đến trăm mét đã bị ông lão kia đuổi đến, tung một quyền đánh vào lưng!
Phụt!
Lồng ngực xuất hiện một lỗ hổng đáng sợ, ngã xuống đất tử vong!
Diệp Bắc Minh nhanh gọn dứt khoát, giơ tay ném ra hai viên đan dược.
Ông lão nhận lấy xem, đồng tử co mạnh lại, hít khí lạnh: “Suýt! Vãi!”