Cô gái áo đỏ cạn lời nói: “Anh tưởng rằng người nào cũng hống hách như anh hả?”
“Rất nhiều võ gỉ đều cực kỳ khiêm tốn, đặc biệt là những thiên kiêu chi tử”.
“Biết rõ đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Nhưng cũng không quá để tâm.
Võ thần mười chín tuổi, dù thế nào cũng tu võ mười mấy năm chứ phải không?
Anh bái chín mươi chín vị sư phụ.
Ngay từ đầu không học võ đạo.
Mà học các môn như y thuật, kim châm, đan được.
Ba năm sau mới thực sự bắt đầu học võ.
Cũng có nghĩa là Diệp Bắc Minh chỉ có hai năm học võ trên Côn Luân Hư!
Xuống núi nửa năm.
Tính toán đầy đủ, thời gian học võ nhiều lắm mới hai năm rưỡi.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Còn một người nữa thì sao?”
Cô gái áo đỏ giải thích: “Còn một người nữa tên là Tần Lập, anh ta là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Tần, vốn là tên bỏ đi bị đuổi ra khỏi gia tộc”.
“Người này vô cùng thần bí, năm anh ta mười sáu tuổi, đột nhiên giác ngộ”.
“Mới chỉ qua hai năm…”
Diệp Bắc Minh trực tiếp cắt ngang lời cô ta: “Được rồi, không cần giải thích nữa”.
“Quá dài dòng, quá rắc rối, tôi không có thời gian nghe cô giải thích”.
“Trực tiếp lục soát thần hồn đi!”
Cơ thể của cô gái áo đỏ run lên: “Cái gì? Lục soát…”
Vù!
Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng hào quang máu đáng sợ.
Lập tức chui vào trong đầu của cô gái áo đỏ!
Cô ta tên là Văn Nhân Hy Nguyệt!
Là chị họ của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Trong tích tắc.
Diệp Bắc Minh đã biết tất cả mọi việc liên quan đến kẻ may mắn mà Văn Nhân Hy Nguyệt biết.