Hơn ba mươi Võ Đế!
Hơn một trăm Võ Thánh đỉnh phong đều nổi điên bỏ chạy mong mỏi thoát khỏi thành Côn Luân.
Diệp Bắc Minh lao tới truy sát.
Một lát sau, hơn một ngàn võ giả đi theo đến đây đều bị anh giết chết.
Những võ giả còn lại sợ ngất người.
Sau này hôm nay, liệu còn ai dám đối địch với tên sát thần Diệp Bắc Minh kia đây?
Sau khi trở về thương hội nhà họ Ngô, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Ngô Khinh Diên nói: “Dẫn tôi đi lấy Tinh Hồn Sa!”
Gương mặt xinh xắn của Ngô Khinh Diên tái mét, gật đầu nói: “Ngài Diệp, xin mời cậu theo tôi”.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh bước vào một căn phòng xa hoa nhất nhà họ Ngô.
Ngô Khinh Diên dẫn theo một đám người của nhà họ Ngô quỳ xuống dưới chân Diệp Bắc Minh, rồi hai tay dâng lên Tinh Hồn Sa.
Tinh Hồn Sa rực rỡ một màu đỏ mận.
Đó là một nghìn kg Tinh Hồn Sa.
Thế mà nó chỉ có vẻn vẹn một chén cơm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nói: “Nặng vậy à?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nè, đây là Tinh Hồn Sa à?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Đúng là nó, cậu có thể chữa trị kiếm Đoạn Long rồi!”
Diệp Bắc Minh cất Tinh Hồn Sa vào.
Lúc này.
Giọng nói của Ngô Khinh Diên truyền tới: “Ngài Diệp, nhà họ Ngô phạm tội chết vạn lần, xin người trách phạt!”
Giọng nói của cô ta run rẩy.
Ông nội của cô ta, Ngô Trác Viễn, mời Kiếm Chủ Kinh Thiên và đế chủ Thanh Long đến tấn công Diệp Bắc Minh.
Thế là sát thần nổi giận, nhà họ Ngô toang rồi.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang vọng như từ trên chín tầng trời truyền tới: “Ngoại trừ ông nội của cô ra, nhà họ Ngô còn ai tham dự chuyện đó?”
Ngô Khinh Diên cúi đầu, con ngươi đỏ bừng như nhỏ máu, cắn răng gật đầu: “Có ạ!”
“Đó là ai?”
“Là bác ba, bác tư, chú tám, chú mười một, chú mười bảy,...”