Năm cái đầu lâu như năm đầu dưa, chỉnh tề rơi sang một bên!
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!
Đám người tu võ tại chỗ khiếp sợ nhìn hết thảy, hoảng sợ đến ngạt thở, hai mắt tối sầm!
Suýt nữa ngất xỉu!
Mấy lão giả từ đất tổ địa bàn Côn Luân cực kỳ tức giận, mặt mo đen thùi lùi, một người trong số đó gào thét: "Diệp Bắc Phong, mày!"
"Rốt cuộc mày có để bọn tao vào mắt không?"
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu: "Mày, đang nói chuyện với tao?"
Tạch!
Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
"Hít hà!"
Mọi người đồng loạt hít sâu, suýt chút nữa bị dọa chết!
Mẹ nó!
Đù má!
Giờ mày mới biết tao đang nói chuyện với mày?
Lão giả nói chuyện thiếu chút nữa bị chọc tức phun ra một búng máu, ngọn lửa giận vô hình bùng nổ từ trái tim: "Diệp Bắc Minh, mày tìm chết!"
Trong nháy mắt.
Đôi mắt mấy lão giả bộc phát sát ý lạnh như băng!
"Aaaa".
Bỗng nhiên, một giọng nữ dễ nghe truyền đến: "Mấy lão già muốn giết sư đệ của tôi?"
"Chúng mày cứ việc ra tay thử xem?"
Đám người tu võ đứng đó ngây người: "Ai?"
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về cửa chính thương hội nhà họ Ngô.
Chợt thấy một cô gái tuyệt đẹp cười tủm tỉm đi tới.
Đôi mắt đẹp như đá quý trong trẻo, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ lắm: "Chị Tiểu Yêu, cuối cùng chị cũng tới".
Lão giả kia hừ lạnh: "Hừ! Đạm Đài Yêu Yêu, một mình cô không bảo vệ được tên kia đâu!"
Lúc này.
Lại một giọng nữ truyền đến: "Cộng thêm tôi thì sao?"
Bốn chữ ngắn ngủi!
Lại như tiếng trời!