Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao hai người lại ở chỗ này?"
Vân Chi Lan có chút xấu hổ: "Khụ khụ, lão hủ muốn tiến vào Côn Lôn Hư truy tìm võ đạo mạnh hơn”.
Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên: "Chỉ tiếc là đã quanh quẩn ở gần đây mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được cửa vào”.
Giữa Côn Lôn Hư và giới phàm tục có mười mấy lối vào.
Người bình thường căn bản không biết cửa vào ở nơi nào.
Trừ khi là đi theo người tu võ vào Côn Lôn Hư!
Vân Chi Lan không phải người Côn Lôn Hư, cho nên không biết cũng là bình thường.
Vân Kiếm Bình vội vàng nói: "Diệp tiền bối, xin ngài hãy thương xót dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.
Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương.
Vân Chi Lan cũng cúi đầu chín mươi độ: "Diệp tiền bối, trước kia đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lượng tha thứ”.
"Nếu không phiền, xin hãy dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.
Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: "Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”.
"Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”.
"Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!"
Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: "Được!"
Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.
Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết.
Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: "Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”.
"Cái gì?"
Vân Chi Lan ngây người.
Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: "Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích.
Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!
Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát.
Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung!
"A?"