“Kiếm thần Hạc Phong Lang của Thiên Kiếm Tông ngã xuống, bị sát thần Diệp Bắc Phong giết!”
“Một thanh niên trẻ không rõ tên của Điện kỵ sĩ Thánh Long cũng chết ở Phần Thiên Tông? Nghi rằng lai lịch kinh người?”
Những người được biết thông tin đều trợn mắt há hốc miệng.
Tê dại da đầu!
Hít khí lạnh!
“Suýt!”
“Vãi!”
“Diệp Bắc Phong này, đúng là không hổ là sát thần!”
“Hắn tự xưng là sát thần, tôi cũng không phản bác!”
“Quá kinh người, quá khủng bố rồi!”
…
Trong lúc đó.
Trong mật thất của học viện Thiên Thần.
Hàn Bát Chỉ đang bế quan tu luyện, đột nhiên mở mắt.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Ngụm máu tươi đó hóa sương trong không khí, hóa thành hình dạng của Diệp Bắc Minh: “Hàn Bát Chỉ!”
Huyết hồn chú!
Liên lạc với huyết nô cách hàng ngàn hàng vạn dặm.
Đôi mắt già nua của Hàn Bát Chỉ đầy chấn hãi, không hề chậm trễ quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”
“Không biết chủ nhân đến có gì giao phó?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Nhà họ Diệp Côn Luân Hư và Phần Thiên Tông, tôi bảo kê!”
“Mặc kệ ông dùng cách gì, sau này tôi không cho phép bất kỳ thế lực nào gây rắc rối cho họ”.
Hàn Bát Chỉ ngẩn người, hơi khó xử: “Chủ nhân, sợ rằng…”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Làm sao? Không làm được hả?”
Trong tích tắc, một luồng sát ý ngút trời trấn áp xuống!
Cơ thể già nua của Hàn Bát Chỉ run lên, ông ta có một trực giác.
Nếu mình trả lời không làm được, có lẽ, sẽ chết!