Bỗng nhiên.
Một bóng đen lao nhanh tới, kiếm khí nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
Giọng nói hung tợn của Lâm Huyền truyền tới: “Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao, tao tiễn mày về tây thiên đây!”
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tung ra một quyền!
Kiếm khí do Lâm Huyền chém ra tan biến trong chốc lát, một luồng sức mạnh hừng hực như muốn nghiền nát tất cả ập tới.
Đồng tử Lâm Huyền co rút lại: “Mày... sao lại như thế chứ!”
Phụt...!
Đến cả cơ hội hối hận Lâm Huyền cũng chẳng có, nháy mắt đã hóa thành một bãi máu.
“Lâm sư huynh!”
“Vãi chưởng!”
Người của cung Hạo Miểu bị dọa sững người.
Đó là sư huynh Lâm Huyền đấy!
Thế mà anh ta lại bị một quyền đấm chết ư?
“Tên ranh con kia, mày dám...”
Người của cung Hạo Miểu khiếp hãi, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chả thèm đôi co với người của cung Hạo Miểu.
Anh ra tay một cách quyết đoán.
Thân pháp khủng khiếp quét ngang tựa như một con mãnh thú khát máu.
Chưa tới mười giây, tất cả mười võ giả của cung Hạo Miểu đang đứng chặn trước cửa Phần Thiên Tông đã bị dọn sạch.
Người của Phần Thiên Tông hít một hơi thật sâu.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Y Thượng Khôn rồi nhanh chóng bước tới trước mặt ông ta.
Anh châm cứu, rồi cho ông ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể kéo dài mạng sống cho ông!”
Đó là đan dược thiên phẩm đấy!
Ui mẹ ơi!
Cho không đan dược thiên phẩm luôn à?
Y Thượng Khôn kìm nén tâm trạng đây khiếp sợ của mình xuống, nuốt đan dược, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.