“Tôi có thể sống lại! Tôi có thể bớt đi đường vòng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm!”
“Tôi được gọi là Long Đế, cực kỳ cần đến giọt máu rồng như vậy!”
Đôi mắt của Long Đế đỏ bừng.
Thậm chí ông ta còn muốn ra tay cướp nó.
Nhưng.
Ông ta kiềm chế!
Bây giờ ra tay cướp thì sẽ chết chắc!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm đến ông ta.
Trực tiếp ngồi khoanh chân, nuốt giọt máu rồng.
Hú!
Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy trong đan điền bùng phát ra năng lượng khủng bố, suýt nữa làm nổ tung cơ thể của anh!
Vù!
Bất Diệt Kim Thân Quyết tự động vận hành.
Chặn lại sức mạnh của máu rồng.
Hấp thụ!
Long Đế đau khổ kêu thảm: “A, cậu đã nuốt máu rồng, cậu nuốt máu rồng thật rồi!”
“Đừng, Diệp Bắc Minh, tôi hận cậu!”
…
Lưu Ly Tông.
Sâu trong Thần Nữ Phong.
Chu Nhược Giai ngồi dưới đất, ôm đầu, điên cuồng kêu lớn: “Quên cái gì thì quên, cũng không được quên anh Bắc Minh…”
“Không được quên anh Bắc Minh…”
“Nhất định không được quên anh ấy!”
“Không, mình không được quên anh ấy!”
“A!”
Chu Nhược Giai cắn nát bờ môi.
Đôi mắt nhỏ máu!
Cơ thể không ngừng run lên.
Điên cuồng giật tóc của mình!