Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không được, những thứ này, con giữ để tăng thực lực đi”.
“Thực lực của con càng mạnh, thì càng có lợi cho nhà họ Diệp”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ông ngoại, có giọt máu rồng này, đã là tăng cấp rất khủng bố với con rồi!”
“Vậy được”.
Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như vậy.
Diệp Nam Thiên không nhiều lời nữa.
Cất kỹ hai chiếc nhẫn trữ vật đi.
Ông ta nhìn được ra, Diệp Bắc Minh sắp sử dụng máu rồng.
Bèn chủ động rời đi.
…
Một ý nghĩ.
Tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tàn hồn Long Đế lập tức xông ra từ trong tượng đài định hình linh hồn, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!
Liền sau dó.
Vẻ tham lam biến mất, thay vào đó là vẻ kích động mạnh: “Diệp Bắc Minh, tôi muốn lấy giọt máu này!”
“Tôi tình nguyện trao đổi với cậu bằng tất cả những gì cả đời tôi học được, chỉ cần cậu cho tôi máu rồng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng!”
Long Đế nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết mười bảy nơi di tích cổ, ở đó có bảo bối nghịch thiên”.
“Không có hứng!”
“A a a, tôi còn có thể nói với cậu hang giấu bảo bổi của tôi khi tôi còn sống, đổi lấy máu rồng này!”
“Không có hứng!”
“Sao cậu có thể không có hứng chứ? Tôi nói với cậu, tất cả các đồ ở trong hang giấu bảo bối của tôi đều rất nghịch thiên!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Thực sự không có hứng!”
Từ biểu hiện của Long Đế có thể thấy.
Ông ta tình nguyện dùng nhiều thứ tốt như vậy để trao đổi.
Giọt máu này, chắc chắn không phải vật bình thường!
“A a a!”