Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mới hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên hơi sầm xuống, trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Minh Nhi, ông ngoại có thể nói với con, nhưng con tuyệt đối không được nói ra ngoài!”
“Bởi vì chuyện này, thực sự liên quan đến sự tồn vong của cà nhà họ Diệp!”
“Có khả năng hôm nay con tiết lộ ra ngoài, ngày mai, nhà họ Diệp chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
“Ông ngoại không nói đùa, cũng không dọa con!”
“Cho dù bây giờ con có thể chém giết võ thần, trước mặt họ, cũng nhỏ bé giống như con kiến thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướn mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ băng lạnh: “Bọn họ?”
“Bọn họ là ai?”
Diệp Nam Thiên nghiêm trọng trả lời: “Hoàng thất Đại Chu!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Đôi mắt Diệp Nam Thiên đỏ bừng: “Nhà họ Diệp vốn là quý tộc của hoàng triều Đại Chu, dưới một người, trên vạn người!”
“Tổ tiên nhà họ Diệp nắm trong tay binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”
“Mở mang bờ cõi cho hoàng triều Đại Chu, lập chiến công hiển hách!”
“Nhưng sau này hoàng thất nghi kỵ, huyết mạch nhà họ Diệp gần như bị giết hết sạch chỉ trong một đêm”.
“Chỉ có tổ tiên và số ít người thoát ra khỏi vòng bao vây của hoàng triều Đại Chu, đến nơi này kéo dài hơi tàn”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong lòng không có quá nhiều cảm xúc.
Anh không biết rõ tình hình cụ thể, cũng sẽ không vì mấy lời của ông ngoại mà thề phải đối địch với hoàng triều Đại Chu.
Anh coi như nghe một câu chuyện là được.
Nhiệm vụ đầu tiên, vẫn là tìm được tung tích của mẹ.
“Ông ngoại, mẹ của con thì sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sau này bà ấy đi đâu?”
“Ầy!”
Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú lắm với lai lịch của nhà họ Diệp, ông ta thở dài một tiếng.
Chỉ có thể sau này rồi tính vậy.