Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cậu à, cháu giải độc cho mọi người trước đã”.
Một tiếng sau.
Giải độc xong!
Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên dao động, ánh mắt lóe lên, mới nghiêm trọng lên tiếng: “Minh Nhi, con đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với con!”
“Được”.
Anh đi theo sau Diệp Nam Thiên.
Đến một căn mật thất.
Diệp Nam Thiên dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp.
Phải mười phút trôi qua.
Giọng của Diệp Nam Thiên vang lên: “Minh Nhi, con thực sự là chúa cứu thế của nhà họ Diệp?”
“Là người mà tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta nói sao?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tổ tiên nhà họ Diệp?”
“Chúa cứu thế?”
“Ông ngoại, ông có ý gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Thiên nghiêm trọng, kéo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong mật thất.
Xuyên qua một thông đạo mấy trăm mét.
Cuối cùng.
Đến nơi sâu nhất dưới lòng đất nhà họ Diệp.
Nơi này là một quảng trường dưới lòng đất, được cải tạo từ một động huyệt tự nhiên khổng lồ!
To bằng một sân bóng đá quốc tế tiêu chuẩn.
Ở vị trí trung tâm quảng trường.
Một bức tượng điêu khắc màu đen lặng im đứng ở đó!
Giống như bức tượng nữ thần tự do.
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tượng màu đen đó, đồng tử bỗng co lại: “Ông ngoại, đây chẳng phải là con sao?”
“Tại sao tượng điêu khắc của con lại ở đây?”
Bức tượng này, lại trông khá giống với Diệp Bắc Minh!
Không đúng.
Không phải là khá giống.