“Vương sư đệ!”
Vẻ mặt các đệ tử ngoại môn đều biến sắc.
Có người nhìn sang Chu Tần: “Chu sư huynh, tông môn cấm chiến đấu cá nhân, huynh…”
Bốp!
Chu Tần lại tát một cái qua, đập chết người này tại chỗ!
“Suýt!”
Đệ tử ngoại môn khác hít khí lạnh, sợ đến soạt soạt lùi lại.
Không dám nhiều lời.
Chu Tần mỉm cười: “Người này tu võ tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận tự hủy hoại bản thân, mọi người đều nhìn thấy phải không?”
“Nhìn thấy, nhìn thấy!”
Những đệ tử ngoại môn này sợ đến gật đầu liên tục.
Chu Tần bước ra một bước, dẫm lên đầu của Hầu Tử, cất giọng lạnh như băng: “Vừa nãy tao nghe mày nói, Nhược Tuyết là người phụ nữ của người anh em của mày phải không?”
“Tao khinh!”
Hầu Tử nhổ ra một ngụm máu: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”
“Tao được Văn Nhân Mộc Nguyệt giới thiệu vào cung Xã Tắc đấy!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt!
Đồng tử của Chu Tần co lại.
Một thanh niên trẻ bên cạnh lập tức tiến lên: “Chu sư huynh, anh ta nói thật đấy”.
Chu Tần âm trầm: “Ha ha ha, thì ra là người do sư tỷ Văn Nhân giới thiệu”.
“Vậy tao nể mặt Văn Nhân sư tỷ, tháng sau đệ tử ngoại môn tiến vào rừng rậm Âm Ảnh rèn luyện, đưa theo người này!”
Giơ chân đá Hầu Tử, rồi quay người bỏ đi.
Sắc mặt đệ tử ngoại môn khác đều tái nhợt.
Rừng rậm Âm Ảnh!
Những người có cảnh giới võ vương trở lên mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Hầu Tử mới là thực lực cấp Huyền!
Tiến vào rừng rậm Âm Ảnh, thì chết chắc rồi!
Chu Tần đi xa một đoạn rồi dừng lại: “Tôi bảo anh đưa Nhược Tuyết về, anh về muộn đúng một tháng!”
“Ở bên ngoài cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nói thật cho tôi biết!”