Vạn Bảo Lâu vốn có hơn chục ngàn hộ vệ, giờ phút này chỉ còn lại có mấy trăm người.
Thi thể chồng chất thành núi.
Bọn họ vẫn cắn răng tử thủ!
Vạn Lăng Phong chặt đứt một tay, vẫn gào thét: "Đừng từ bỏ, ngăn chặn bọn họ cho tôi!"
Toàn thân Lâm Thương Hải đều là vết thương, máu gần như chảy khô: "Bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Vạn Bảo Lâu một bước!"
Đường Thiên Ngạo cũng gia nhập chiến đấu, một con mắt bị đâm mù, một cái chân hoàn toàn mất đi cảm giác: "Mẹ nhà nó, Đường Thiên Ngạo ông đây liều mạng với chúng mày!"
"Đám chó hoang gia tộc người canh giữ, đến! Đến! Ông đây không sợ!"
Ông ta tham sống sợ chết.
Gió thổi chiều nào theo chiều nấy!
Bằng mặt không bằng lòng!
Giờ phút này ông ta đều không đếm xỉa đến!
Hơi thở Lăng Thi Âm bất ổn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, nhìn chăm chú vào mấy người Tiêu Viễn Sơn, Tần Long Chiến.
Cho dù là Võ Thánh đỉnh phong cũng không chịu nổi nhiều người tu võ thay nhau chém giết ba ngày ba đêm như vậy!
Tần Long Chiến tái mặt: "Đù, đám này thật sự không sợ chết sao!"
"Cao thủ nhà họ Tần tử thương hơn một nửa!"
Tiêu Viễn Sơn bình tĩnh đáp: "Bọn họ chỉ còn lại vài trăm người, nhiều nhất có thể kiên trì thêm ba giờ".
"Chúng ta góp thêm chút sức, đồng loạt ra tay!"
"Chờ cái rắm! Giết, giết sạch bọn họ, một tên cũng không để lại!"
Lão gia chủ nhà họ Phương điên cuồng gào lên.
"Giết!"
Gia tộc người canh giữ lại một lần tập hợp mấy ngàn người lao tới!
Mọi người trong Vạn Bảo Lâu tuyệt vọng!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Muốn giết sạch người của tao?"
"Gia tộc người canh giữ thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vạn Bảo Lâu!
Vạn Lăng Phong kích động quỳ xuống: "Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"