Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1061: “Khoan đã!”




 Bởi lẽ cô ta phát hiện thiên phú võ thuật của Diệp Bắc Minh hơn mình nhiều lắm.  

 

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn hai người bọn họ, tiếp tục quát lên: “Còn một người nữa, đừng để tôi bắt ông đi ra chứ?”  

 

“Cái gì?”  

 

Mạc Thương Khung kinh ngạc: “Còn một người nữa à?”  

 

Vậy mà ông ta lại không hề phát hiện.  

 

Sau đó.  

 

“Haha!”  

 

Một tràng cười truyền tới.  

 

Một người khác đi ra từ trong cơn bão tuyết: “Diệp Bắc Minh, lão phu còn đang đoán xem sao cậu lại bỗng nhiên rời khỏi thành Võ Đế mà tới Tật Phong Cốc”.  

 

“Hóa ra là vì tên vô dụng này!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông ta: “Võ Thánh đỉnh phong, ông là một trong những người thủ hộ của Long Quốc à?”

“Không không không!”  

 

Tiêu Long Cơ lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Lão phu là Tiêu Long Cơ, không phải là người thủ hộ gì của Long Quốc đâu”.  

 

“Chẳng qua là thực lực bây giờ của tôi hơi mạnh, là một trong những người phục vụ dưới trướng vua Tây Vực”.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông là người của gia tộc người canh giữ à?”  

 

Tiêu Long Cơ gật đầu đáp: “Đúng thế, tôi đến từ gia tộc người canh giữ, nhà họ Tiêu!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: “Là vua Tây Vực sai ông tới đây?”  

 

Anh thầm nói trong lòng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau cho tôi lực lượng, Tiêu Long Cơ buộc phải chết!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Được! Nhưng mà, người nọ là Võ Thánh đỉnh phong, cần chín phần lực lượng của cậu, cậu có chắc không?”  

 

“Chắc chắn!”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời không chút do dự.  

 

“Được lắm!”  

Tiêu Long Cơ lười che dấu, dựa vào thực lực của ông ta thì cần gì phải giấu giấu diếm diếm chứ?  

 

Hôm nay, ông ta ăn chắc Diệp Bắc Minh rồi: “Lão phu không nói nhiều nữa, tôi và vua Tây Vực rất hứng thú với bí mật trên người cậu”.  

 

“Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình rồi nói hết tất cả mọi bí mật trên người mình ra thì lão phu có thể nhân từ cho cậu ra đi thanh thản”.  

 

Diệp Bắc Minh vừa định ra tay.  

 

Thì bỗng nhiên có người lên tiếng.  

 

“Khoan đã!”