Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 34: Muôn trùng núi sông ngỡ không lối (4)




Vì Đinh Tiểu cứ mãi hối thúc, nên Vân Dao nghĩ rằng chỉ cần mình chậm nửa bước thì Mộ Hàn Uyên sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài.

Kết quả, khi nàng vội vàng chạy đến bên ngoài đại điện hành cung, còn chưa bước lên hành lang trước điện thì đã nghe thấy âm thanh xúc động phẫn nộ của quần chúng vang lên từ trong đại điện, vang vọng khắp vòm trời hành cung, khiến tiên hạc trên chóp núi giật mình bay đi thật xa.

“Nói xằng nói bậy!”

“Hàn Uyên Tôn là cầm tu, không tu kiếm, càng không giết người, sao ngài ấy có thể giết Vô Diện chứ!”

“Người đời đều biết ngọn nguồn của ‘Mẫn Sinh’, các ngươi đừng ngậm máu phun người!”

“Đây là vu oan! Chẳng những thế còn là lời vu oan đáng xấu hổ và nực cười nhất thiên hạ!!”

“Phù Ngọc Cung thật sự cho rằng mình thống trị của Tiên Vực à? Chẳng lẽ tiên minh cũng nghe theo ý Phù Ngọc Cung?!”

“Mười năm trước, môn hạ đệ tử của ta gặp yêu ma ở trại Kỳ Thủy ở Đông Vực, nếu không nhờ Hàn Uyên Tôn dẫn đội đi ngang qua, ra tay cứu giúp thì cả nhóm gồm ba mươi trưởng lão lẫn đệ tử tuyệt đối không ai may mắn thoát nạn! Hôm nay, nếu Phù Ngọc Cung muốn gây khó dễ, tức là trở thành kẻ địch của tông môn ta!”

“Ba năm trước Hàn Uyên Tôn cũng cứu sư huynh đệ của ta! Ta cũng vậy!”

“Trên dưới Thiên Âm Tông, nguyện cùng tiến cùng lùi với Hàn Uyên Tôn!”

“......”

Vân Dao chậm rãi dừng lại sau góc bên trái trước cửa đại điện, từ tốn nheo mắt lại.

Đinh Tiểu không dám vượt qua nàng, nên chỉ đành dừng lại theo, lo lắng hỏi: “Sao sư thúc không vào?”

“Ta đang tự hỏi một vấn đề.”

“Hửm? Vấn đề hung thủ là ai sao? Sư thúc có đáp án chưa?”

“Không,” Sắc mặt Vân Dao trầm lắng: “Ta chỉ đang thắc mắc, rõ ràng là nhất mạch truyền thừa, nhưng tại sao Mộ Hàn Uyên lại có nhân duyên tốt như vậy, còn ta năm đó ở Tiên Vực thì ngay cả chó cũng không thèm đếm xỉa đến?”

Đinh Tiểu: “......”

Đinh Tiểu: “?”

Nhớ lại một chút về tiếng xấu rền vang của tiểu sư thúc tổ năm đó…… à không, là những tin đồn mà mọi người đều biết, Đinh Tiểu cảm thấy vấn đề này thật sự không có gì đáng để thắc mắc.

Nhưng cho nàng ba trăm lá gan, nàng cũng không dám nói ra sự thật trước mặt Vân Dao.

Dù sao.

Sư thúc là sư thúc, tổ tông là tổ tông.

Thế là Đinh Tiểu bỏ qua lương tâm của mình, gật đầu một cách chắc nịch: “Đúng thế, thật kỳ lạ, chắc chắn là do bọn họ đố kị người quá mức kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại đấy!”

“Thật sao?” Vân Dao quay đầu lại, suy nghĩ một chút: “Có lý.”

Đinh Tiểu: “......”

“...... Vân sư thúc?”

Một giọng nữ ngập ngừng vang lên ở đằng sau.

Vân Dao quay người lại, nhìn thấy Trần Kiến Tuyết đang đi tới, còn có cả tán tu Hóa Thần cảnh vì cứu nàng ấy trên núi Tàng Long mà bị tổn thương thần hồn, Lệ Vô Hoan.

Hai người đi dọc theo lang kiều (*), y phục bị gió thổi tung bay, không chỉ không có khoảng cách, mà còn không phải kiểu gần gũi giữa nam nữ tu giả bình thường.

(*) Cầu có mái che.

Hai người này, như hình với bóng nhỉ?

“Nghe đệ tử nói sư huynh…… Hàn Uyên Tôn bị Phù Ngọc Cung chỉ trích, nghe tin ta liền chạy tới.” Rõ ràng Trần Kiến Tuyết vội vội vàng vàng tới đây, nàng ấy dừng lại trước mặt nàng, hơi đặt tay lên ngực, đè nén cơn ho: “Sư thúc, bên trong thế nào?”

“Tàm tạm, hầu hết mọi người đều tin hắn.”

Lúc này sắc mặt của Trần Kiến Tuyết mới thả lỏng.

Có lẽ vì phân tâm nên cơn ho bị kìm nén quay trở lại, Trần Kiến Tuyết quay mặt đi, tiếng ho tuy nhỏ nhưng dồn dập.

Ánh mắt của Vân Dao khẽ động, vừa định giơ tay lên thì thấy Lệ Vô Hoan bên cạnh Trần Kiến Tuyết tiến lên một bước, quen thuộc nắm lấy cổ tay của nàng ấy, linh lực chậm rãi đi vào linh mạch, chui vào phế phủ.

Chỉ cần nhìn mức độ thành thục khi sử dụng thuật pháp này, thì có thể đoán được hành động này, cho đến hiện tại, không phải chỉ mới thực hiện một lần hay hai lần gì.

Vân Dao lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Đinh Tiểu một cái.

Hai người âm thầm dùng thần thức truyền âm.

Vân Dao hỏi: “Kiến Tuyết sư tỷ của các ngươi, trước đây có từng thân mật với ai như vậy không?”

“Ngoại trừ Hàn Uyên Tôn, đương nhiên không có,” Đinh Tiểu dừng lại, cẩn thận bổ sung: “Không, ngay cả Hàn Uyên Tôn cũng chưa từng làm vậy.”

“Bệnh bẩm sinh của cô ấy, Mộ Hàn Uyên không giúp cô ấy chữa trị à?”

“Trong lúc du ngoạn, Hàn Uyên Tôn mang về không ít phương thuốc chữa bệnh bẩm sinh, nhưng hình như tất cả đều giao cho chưởng môn. Chỉ là, linh thể của sư tỷ bẩm sinh khiếm khuyết, thuở nhỏ y thánh cốc Cửu Tư từng xem bệnh cho tỷ ấy, nói rằng trái tim sinh ra đã có lỗ hổng, trừ phi phi tiên, nếu không e là không trị được.”

“Xui xẻo thế à…..”

Vân Dao vốn muốn kiểm tra cho Trần Kiến Tuyết, nhưng thấy hai người kia thân mật như vậy, nàng không tiện nhúng tay vào.

“Đã nói từng lãng phí như thế……” Cuối cùng Trần Kiến Tuyết cũng ngừng ho, muốn rút tay ra nhưng không được, giọng nói vừa yếu ớt vừa bất đắc dĩ: “Ta bị bệnh bẩm sinh, không thể chữa tận gốc, huynh tiêu hao linh lực, cũng chỉ là lãng phí.”

“Vậy cứ lãng phí cho nàng,” Lệ Vô Hoan thản nhiên nói, nhưng ngón tay lại không hề rời khỏi cổ tay của Trần Kiến Tuyết dù chỉ một chút: “Dù sao cũng do ta tu luyện mà, đương nhiên là tấm lòng của ta, cho dù chỉ có thể giúp ích cho nàng chốc lát, ta cũng cảm thấy là vật tận kỳ dụng (*).

(*) Tận dụng hết mọi thứ mình có.

“......”

Trần Kiến Tuyết không đáp lại câu này, mà viện cớ ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt đi.

Nhưng Vân Dao thấy rõ ràng, dưới búi tóc đen, dái tai ẩn dưới tóc mai đã phủ một tầng hồng nhạt.

Vân Dao hơi nhíu mày.

Xem ra, Mộ Hàn Uyên vào cốc Táng Long, vào sinh ra tử mấy ngày, tiểu sư muội của hắn đã hoàn toàn bị tên tán tu này thừa cơ dụ dỗ rồi.

Đúng là kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Vân Dao nhìn Lệ Vô Hoan bằng ánh mắt không thân thiện lắm.

Có lẽ Lệ Vô Hoan nhận ra, không hề giấu giếm, y nghiêng mặt, cười mà như không cười nhìn Vân Dao: “Tiểu sư thúc, cô dường như vẫn có thành kiến sâu sắc với ta nhỉ?”

Vân Dao nheo mắt, khẽ cười: “Đừng nhận họ hàng linh tinh, ta và ngươi quen biết nhau à?”

Lệ Vô Hoan không có vẻ gì là tức giận, y mỉm cười phong lưu: “Là vãn bối mạo muội.”

Nghe vậy, Trần Kiến Tuyết hơi lo lắng quay đầu lại, muốn nói gì đó.

“Tông môn nhà mình nuôi dạy được một tiểu cô nương xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, nhưng vừa ra khỏi cửa mấy ngày thì đã bị một tán tu trông như dân chơi nhìn trúng, mỗi ngày không xa không gần bám rịt theo.” Vân Dao nói một tràng dài, sau đó không nặng không nhẹ hỏi: “—— Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ không có ý kiến gì sao?”

Lệ Vô Hoan ngẩn người, sau đó lập tức bật cười.

Đôi mắt đào hoa lại càng thêm liễm diễm tai họa: “Tiểu sư thúc của Càn Môn dạy đúng lắm, là ta quá càn rỡ.”

Vừa nói ngón tay của y vừa rời khỏi cổ tay của Trần Kiến Tuyết, sau đó nói với nàng ấy: “Bên ngoài gió lạnh, nếu nàng lo lắng cho sư huynh của nàng thì vào đại điện xem một chút đi?”

Trần Kiến Tuyết hỏi: “Vậy còn huynh?”

“Ta? Ta không sao, tán tu mà, da dày thịt béo, chịu được gió táp mưa sa.” Lệ Vô Hoan chìa ra khuôn mặt tiểu bạch kiểm có thể đứng đầu bảng thanh lâu nếu treo biển hành nghề, miệng lưỡi dẻo quẹo: “Hơn nữa vị tiểu sư thúc Càn Môn này nói không sai, nếu ta cứ theo nàng, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, cho nên ta sẽ ở ngoài điện chờ nàng. Nếu có chuyện gì, nàng gửi kiếm tấn cho ta cũng không muộn.”

“......”

Sau khi những lời này thốt ra, phối hợp với đôi mắt hoa đào dịu dàng đa tình, đừng nói là Trần Kiến Tuyết, mà ngay cả Đinh Tiểu sau lưng Vân Dao cũng không kìm được, nhẹ nhàng kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng nói giúp: “Sư thúc ơi, ta thấy vị Lệ đạo hữu này chỉ là nói năng hơi tùy tiện, nhưng tính cách không tệ, lại còn thật lòng thích sư tỷ, người đừng làm khó người ta nữa.”

Trần Kiến Tuyết cũng nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Vân Dao: “......”

Rốt cuộc trên núi Càn Môn trồng bao nhiêu cây cải thìa xinh đẹp nhưng vô tri đơn thuần như hai cô bé này thế?

Nhưng chuyện nhân duyên, nếu người ngoài càng can thiệp thì càng thêm xúc tiến, hơn nữa, Vân Dao thật sự lười bận lòng.

Đồ đệ duy nhất của nàng còn đang bị “thẩm vấn” ở bên trong đấy.

Nói nữa cũng vô ích, Vân Dao ra hiệu cho Đinh Tiểu, hai người vòng qua góc, rồi đi đến trước đại điện hành cung, nơi đệ tử các phái tập trung đông đúc.

Đệ tử bên ngoài cửa hầu hết đều không có cơ hội vào điện tham nghị, vậy nên chỉ có thể đứng bên ngoài nghe ngóng động tĩnh, lúc này đều đang nhỏ giọng nói chuyện, lắng nghe âm thanh vang lên từ bên trong, không dám nói lớn tiếng.

“Chờ đã, trong điện là nơi tiên minh nghị sự, các ngươi không thể vào.” Hai đệ tử Phù Ngọc Cung canh cửa giơ tay cản Vân Dao và Đinh Tiểu.

Đinh Tiểu lập tức tiến lên: “Bọn ta là đệ tử của Càn Môn, Hàn Uyên Tôn đang ở trong điện, tại sao bọn ta không thể vào?”

Hai đệ tử Phù Ngọc Cung nhìn nhau, một người tỏ ra nghiêm nghị: “Nơi này là Phù Ngọc Cung, bên trong là nơi thảo luận của tiên minh, bọn ta nói cô không thể vào, thì cô không thể vào, đừng có mà hỏi tại sao —— Á ối!!!”

Bàn tay đang định đẩy Đinh Tiểu của đối phương chợt bị một đạo linh lực vô hình hất ra.

Gã đau đớn kêu lên, ôm cổ tay, trợn trừng mắt với Vân Dao: “Ngươi dám ra tay, ngươi có biết sư phụ của ta là trưởng lão đời thứ năm của Phù Ngọc Cung ——”

“Ta là sư muội của Mộ Hàn Uyên, Vân Yêu Cửu. Dựa vào bối phận tiên môn, sư tổ của ngươi gặp ta còn phải gọi ta là bà cô đấy.”

Vân Dao lười biếng ngắt ngang lời của gã.

Cuối cùng nàng vẫn không thể không biết ngượng mà nói những câu như “Ta là đồ đệ của Vân Dao”.

Sắc mặt của hai người đối diện đồng loạt thay đổi, ngay sau khi nghe xong câu này, những tu giả ngoài cửa điện đều nhìn Vân Dao bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nếu là nghị luận khinh thường thì cũng không có gì đáng nói, thế nhưng mọi người đều tỏ vẻ dè dặt do dự, thậm chí còn chủ động lùi lại.

…… Chẳng lẽ nàng là dư nghiệt Ma tộc, nếu không sao bọn họ kiêng dè thế.

Có lẽ nhận ra Vân Dao nhíu mày khó hiểu, Đinh Tiểu lặng lẽ quay sang nàng, nhỏ giọng giải thích: “Sư thúc có điều không biết, lúc người ngủ, à không, là minh tưởng bế quan hai ngày, Hàn Uyên Tôn đã thông báo với các tiên môn rằng, lần này phá giải cốc Táng Long, là công lao của một mình người, không liên quan gì đến ngài ấy.”

Vân Dao nghiêng mặt: “Bọn họ tin sao?”

“Vốn dĩ không tin, nhưng Lữ trưởng lão của Huyền Kiếm Tông, chính là trưởng lão dẫn đội mà lần trước chúng ta cứu ở miếu Sơn thần núi Tàng Long ấy, đã làm chứng bảo rằng tiểu sư thúc có kiếm pháp trác tuyệt, tu vi thông thiên, dưới sự bao vây của vô số Yểm Thú, dốc sức chiến đấu với Vô Diện, sau đó bình an thoát ra, rất có phong thái của tiểu sư thúc tổ.”

“...... Ta đúng là nên cảm ơn ông ta.”

Có thân phận này đảm bảo, hai đệ tử Phù Ngọc Cung cân nhắc, đương nhiên không dám ngăn cản nữa, thế là Vân Dao và Đinh Tiểu thuận lời vào đại điện hành cung.

Mặc dù ngoài cửa cản rất kỹ, nhưng diện tích của Tiên Vực rộng lớn, có vô số tiên môn, chỉ riêng tiên minh đã có mấy chục tông môn. Trong đại điện, ngoại trừ tứ đại tiên môn, mỗi tông môn đều có sư trưởng ngồi đằng trước, theo sau đó là các đệ tử.

Ngoài ra còn có vài tiểu tiên môn, không có trưởng lão tu vi Hóa Thần cảnh trở lên dẫn đội, nên đều tập trung ở lối vào điện.

Lúc Vân Dao chen qua đám người, nàng liếc nhìn hai vị cung chủ của Phù Ngọc Cung đang ngồi trên chỗ cao nhất, không khỏi cười khẩy: “Thứ bậc sâm nghiêm như thế, người biết rõ thì biết đây là tiên minh, còn người không biết thì sẽ tưởng rằng mình đang chui vào ma cung Ma Vực đấy.”

Nghe vậy Đinh Tiểu biến sắc, vội vàng nhìn sang hai bên để chắc chắn rằng không ai chú ý đến, sau đó nghĩ lại vẫn rùng mình, nói: “Tiểu sư thúc, câu này…… nếu dùng thân phận thật của người, sẽ không ai dám phản bác, nhưng hiện tại……”

Đinh Tiểu chưa nói hết câu.

Trên nơi cao nhất đại điện, chợt vang lên một tiếng hừ mạnh, linh áp khuếch trương bao trùm bốn phía, lập tức trấn áp sự bất bình trong cả điện.

Ánh mắt của Vân Dao dừng lại.

Nàng nhìn thấy một nam tử trung niên, mặc trường bào màu xanh nhạt, có bộ râu dài, tướng mạo không hiền lành: “Phù Ngọc Cung ta chỉ tin vào lý lẽ đáng thuyết phục! Thi thể của thiếu thành chủ thành Chu Tước, Vô Diện, hiện tại đang ở ngay sau điện, uy thế của kiếm pháp Nại Hà, trong thiên hạ có một không hai! Đó chính là kiếm pháp do tiểu sư thúc tổ Càn Môn tự nghĩ ra, khắp giới Càn Nguyên không tìm được mạch thứ hai, các ngươi nói không liên quan đến Hàn Uyên Tôn, vậy kiếm khí Nại Hà trên thi thể phải giải thích thế nào đây!?”

“......”

Giữa những tiếng xì xào trầm thấp trong điện, Đinh Tiểu lén liếc nam tử trung niên kia, sau đó tiến đến gần Vân Dao: “Tiểu sư thúc, ông ta là sư phụ của Ứng Thiên Kỳ, cung chủ cung thứ bảy của Phù Ngọc Cung, Nguyên Tùng Thanh.”

“Ứng Thiên Kỳ?” Vân Dao ngỡ ngàng: “Ai?”

“Người thật sự không ghim thù hả?” Đinh Tiểu bất đắc dĩ: “Chính là cái kẻ lần trước nói xấu người, sau đó bị sư huynh Hà Phượng Minh đánh đấy. Nói đến cũng xui, chuyến này Phù Ngọc Cung đến núi Tàng Long, hai vị cung chủ dẫn đội, một người trong số đó trùng hợp là sư phụ của hắn —— Chắn chắn là hắn ghi hận Hàn Uyên Tôn vì lần trước ngài ấy nói sẽ đến Phù Ngọc Cung đòi lời giải thích cho người, cho nên hiện tại mới cố ý kiếm chuyện.”

Vân Dao chợt hiểu ra: “Thảo nào, trước đây Phù Ngọc Cung nịnh bợ Mộ Hàn Uyên còn chẳng kịp, sao có thể đột nhiên làm ngược lại chứ.”

“Đúng thế, nếu lần này hắn không giẫm Hàn Uyên Tôn, sau này về Phù Ngọc Cung, bị Đạo Tử đại nhân tương lai chỉ trích, thế thì cung thứ bảy bọn họ gặp xui rồi.”

“......”

Quả nhiên, đằng sau Nguyên Tùng Thanh, đệ tử cung thứ bảy đều ủng hộ, cứ như thể Mộ Hàn Uyên đã ôm chặt tội danh giết Vô Diện diệt khẩu.

Vân Dao nhíu mày vài lần, nhìn về phía vị trí của Càn Môn —— Ngoại trừ tứ đại tiên môn, Càn Môn là môn phái duy nhất tuy không được liệt kê vào nhưng lại đứng ngang hàng với tứ đại tiên môn. Nhưng lúc này, các đệ tử Càn Môn đều im lặng không nói gì, cứ như không nghe thấy đám người kia giội nước bẩn lên người Mộ Hàn Uyên.

Đứng trong đám người, mi tâm Vân Dao nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo.

Đinh Tiểu thoạt nhìn cẩu thả, nhưng rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhận ra cảm xúc trong ánh mắt của Vân Dao khi nhìn về phía Càn Môn, nàng do dự một chút, sau đó nói thẳng: “Tiểu sư thúc, lúc nãy có một chuyện ta chưa nói với người, nhóm của Hà sư huynh đều bị Lư trưởng lão sai người trông chừng. Hôm nay đệ tử Càn Môn trong điện đều dưới quyền Lư trưởng lão.”

“Cho nên.” Giọng của Vân Dao hơi lạnh.

“Lư trưởng lão và Nguyên Tùng Thanh, quan hệ cá nhân luôn…… rất tốt.” Đinh Tiểu khẽ nói, không dám nhìn phản ứng của Vân Dao.

Một lát sau.

Nàng chợt nghe một tiếng cười rõ ràng vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng êm tai, nhưng cũng ẩn chứa sát khí kiếm ý bức người.

“Hay lắm. Ta còn tưởng chỉ có mình Phù Ngọc Cung thối nát, không ngờ……”

“Hàn Uyên Tôn.”

Trong điện, một giọng nói lấn át giọng của Vân Dao.

Vẫn là Nguyên Tùng Thanh, khuôn mặt của cung chủ cung thứ bảy Phù Ngọc Cung gần như hơi hùng hổ dọa người: “Người khác nói, ta không tin, từ trước đến nay ta luôn kính nể Hàn Uyên Tôn —— Hay là người tự nói đi, kiếm khí Nại Hà trên người Vô Diện, nếu không phải người gây nên, chẳng lẽ sư tôn Vân Dao của người đã xuất quan!?”

“——”

Cái tên tưởng chừng như đã bị lãng quên chợt vang lên như sấm bên tai, cả điện đều im lặng.

Ánh mắt của Vân Dao chợt đổi, nàng ngoảnh lại nhìn Mộ Hàn Uyên đang đứng giữa điện.

Trưởng bào như tuyết, thân thẳng như ngọc.

Không chút tì vết.

Vân Dao nhíu mày: “Không ổn.”

“Hả?” Đinh Tiểu cuống quýt quay đầu lại: “Cái gì không ổn?”

“......”

Vân Dao chưa kịp trả lời.

Cũng không kịp trả lời.

Ngay tức thì, trong đại điện lặng ngắt như tờ, vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng và bình tĩnh của Mộ Hàn Uyên: “Chuyện này không liên quan đến Càn Môn, cũng không liên quan đến người khác.”

Đinh Tiểu biến sắc.

Những người còn lại trong điện cũng kinh hãi nhìn Mộ Hàn Uyên, nghe thế, bọn họ đều hiểu câu tiếp theo của hắn, chính là tự gánh tội ác tày trời này.

Mộ Hàn Uyên cụp mắt, bình tĩnh nói: “Là một mình ta ——”

“Vô Diện do ta đả thương.”

Bất thình lình, một giọng nữ trong trẻo rõ ràng lấn át giọng của Mộ Hàn Uyên, vang lên rõ ràng bên tai của mọi người trong điện.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Trong đại điện, bên cạnh bóng dáng thanh cao tuấn mỹ, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đỏ rực diễm lệ, lán váy đỏ tươi rơi xuống vạt áo bào trắng như tuyết, nhẹ nhàng như hoa tuyết rơi.

Trong truyền âm chỉ có hai người nghe được.

Vân Dao hừ nhẹ: “Ra vẻ gì thế, ta là sư tôn, ngươi là đồ đệ. Làm gì có chuyện sư tôn trốn sau lưng đồ đệ.”

“...... Vâng.”

Một chút ý cười như hoa nở giữa trời tuyết, Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống, kiềm chế khóe môi bất giác muốn cong lên, chậm chạp lùi lại một bước.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn.

Mắt thấy Mộ Hàn Uyên sắp chính miệng thừa nhận, nhưng lại đột nhiên bị người khác ngắt ngang, đương nhiên Nguyên Tùng Thanh là người tức giận nhất: “Ngươi là ai, sao dám xông vào nơi nghị sự của tiên minh?”

Trước khi vào Vân Dao đã kiểm tra rồi —— Trong chuyến đi đến bí cảnh cốc Táng Long lần này, các tiên môn đều chịu tổn thất lớn, những nhân vật chủ chốt đều đã trở về tông môn, hiện tại, ít nhất trong hành cung này, không có đám lão già có mặt trước lúc nàng bế quan.

Đều là một đám tiểu bối, không lo bị nhận ra, Vân Dao có thể đường đường chính chính bịa chuyện nói dối ——

“Ta là Vân Yêu Cửu, tọa hạ đệ tử của Vân Dao, sư muội của Hàn Uyên Tôn.” Vân Dao khựng lại một chút, đánh đòn phủ đầu trước khi Nguyên Tùng Thanh phát tiết lửa giận, nàng mỉm cười, nghiêng đầu: “À, hình như còn là ân nhân cứu mạng của những người may mắn sống sót trong cốc Táng Long?”

Mọi người: “......”

Đằng sau.

Đinh Tiểu đỡ trán cúi đầu, nghiến răng lẩm bẩm: “Cái miệng này của sư thúc, vậy mà còn mơ mộng có nhân duyên tốt như Hàn Uyên Tôn? Có thể sống đến mức chó không thèm đếm xỉa đến, có lẽ bởi vì không ai đánh thắng được đấy…..”

Đã ụp mũ ân nhân cứu mạng xuống.

Các trưởng lão tiên môn trong đại điện vốn định nói gì đó, tất cả đều bày ra vẻ mặt cổ quái, ho khan một tiếng rồi nuốt lời muốn nói xuống cổ họng.

Dù sao, lần này hưng sư động chúng (*), môn phái nào mà không có đệ tử may mắn mơ mơ hồ hồ nhờ vào Vân Dao mà thoát khỏi cốc Táng Long chết người kia.

(*) Phát động nhiều người làm một việc gì đó.

—— À, đúng là có một môn phái.

Từ đầu đến cuối, chỉ phái đệ tử trông coi bên ngoài lối vào bí cảnh, nhưng không hề cho đệ tử vào trong, Phù Ngọc Cung.

Nguyên Tùng Thanh lạnh lẽo nhìn Vân Dao: “Ta đã nghe nói về ngươi, vài ngày trước Trần chưởng môn của quý phái thay tiểu sư thúc Vân Dao nhận đồ đệ, chọn ngươi là đồ đệ thứ hai của tiền bối Vân Dao —— Không nói đến chuyện tiên minh có thừa nhận thân phận này hay không, chỉ nói ngươi mới vào Càn Môn mấy ngày, trong khi tiền bối Vân Dao đã bế quan ba trăm năm, e rằng ngay cả chân dung của ngài ấy ngươi còn chưa nhìn thấy, sao ngươi dám nói rằng mình đã học được kiếm pháp Nại Hà?!”

“......”

Mọi người nín thở, chăm chú nhìn Vân Dao.

Chỉ chờ nàng có lý có cớ phản bác lại, hoặc là ấp úng chịu thua.

Song, chờ một lát, chỉ thấy hồng y thiếu nữ tỏ ra không có chuyện gì, không biết đang nói gì đó với thanh niên tóc đen áo trắng bên cạnh.

Dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Nguyên Tùng Thanh.

Nguyên Tùng Thanh giận tím tái mặt mày, đập tay xuống bàn: “Vân Yêu Cửu! Ta đại diện Phù Ngọc Cung, vậy mà ngươi dám phớt lờ, ngươi có từng ——”

“Nguyên cung chủ.”

Không chờ Nguyên Tùng Thanh nói hết câu, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong điện, như túc sát sương tuyết đột nhiên quét qua mặt mọi người, mọi người trong điện chỉ cảm thấy thần thức rền vang rồi tĩnh lặng, theo sau đó là cả thiên địa mù mịt im ắng.

Mà sâu trong bóng tối, các tu giả tu vi cao, không hẹn mà cùng nghe thấy một tiếng đàn trong trẻo lạnh lẽo.

“......”

Tất cả những người trên Hóa Thần cảnh, đều xuất hiện những biểu cảm khác nhau.

Bên phía Càn Môn, người dẫn đầu, Lư Trường An, vốn đang tỏ ra chuyện này không liên quan gì đến mình, bàn tay đang cầm tách trà chợt khựng lại.

Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, cùng mọi người nhìn về phía giữa điện.

Đại đệ tử đứng sau lưng ông ta ngỡ ngàng khom người xuống: “Sư phụ, tu vi của Hàn Uyên Tôn ——”

Giọng nói vẫn còn dang dở.

Đã bị cái trừng mắt của Lư Trường An ngắt ngang.

Chẳng biết từ khi nào, hình bóng áo trắng tóc đen kia đã đứng trước bóng dáng hồng y.

Liên hoa quan phủ đầy sương giá lạnh lẽo, lần đầu tiên sau ba trăm năm, tiên minh trông thấy Hàn Uyên Tông tỏ ra lạnh lẽo nghiêm nghị, giọng nói lạnh buốt: “Vân Yêu Cửu do chính sư tôn ta khâm định, chính là đệ tử đời thứ hai của Càn Môn. Cho dù nơi này là Phù Ngọc Cung, là tiên minh, không ai có quyền hô quát muội ấy.”

“......”

Hàn Uyên Tôn, người vừa bị đám đông nghi ngờ chất vấn cũng không hề mảy may biến sắc, rõ ràng lúc này đã nổi giận.

Sau tiếng đàn kia, sắc mặt Nguyên Tùng Thanh đại biến, ông ta nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn Uyên, thần sắc không ngừng dao động giữa phẫn nộ và kiêng dè.

Ngay khi ánh mắt của ông ta dần u ám, dường như sắp đưa ra một quyết định đập nồi dìm thuyền nào đó, chợt, một tiếng cười ngắn ngủi vang lên sau lưng ông ta.

“Chao ôi, Hàn Uyên Tôn cần gì phải nổi giận, sư đệ ta tuyệt đối không có ý mạo phạm lệnh sư tôn và lệnh sư muội.”

Người nọ xuất hiện sau Nguyên Tùng Thanh, vóc dáng không cao, nhưng mập mạp bụng tròn vo, thoạt nhìn trông giống một phú ông nhàn rỗi ở phàm trần, không có chút khí chất tiên môn nào. Nhưng theo xưng hô của ông ta đối với Nguyên Tùng Thanh, thân phận vừa nhìn là biết ngay ——

Một vị cung chủ dẫn đội khác của Phù Ngọc Cung chuyến này, cung chủ cung thứ năm, Đoạn Tùng Nguyệt.

“Sư đệ, mau, ngồi xuống đi.”

Đoạn Tùng Nguyệt di chuyển cơ thể tròn vo của mình, mỉm cười với Nguyên Tùng Thanh đang cứng nhắc. Nguyên Tùng Thanh ở trước mặt người khác thì hệt như sư tử, nhưng ở trước mặt ông ta thì lại như một con mèo yếu ớt, lập tức nghe lời lùi lại.

Sau đó, mập mạp quay đầu lại mỉm cười, đôi mắt gần như bị thịt mỡ trên mặt che khuất: “Sư muội của Hàn Uyên Tôn, tên là Vân Yêu Cửu đúng không? Dựa theo bối phận, ta nên gọi một tiếng sư thúc mới phải.”

Ánh mắt của Vân Dao khẽ động.

So với Nguyên Tùng Thanh, loại con hổ biết cười (*) biết co biết duỗi này khiến nàng càng cảnh giác hơn.

(*) Ví von người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, nhưng bên trong thì vô cùng độc ác.

Miệng Đoạn Tùng Nguyệt nói không ngớt: “Là như thế này, tiểu sư thúc à, cô vào Càn Môn mới mấy ngày, vậy mà lại nói rằng đã học xong kiếm pháp Nại Hà, kiếm pháp Nại Hà đâu phải cải trắng bán đầy đường, nếu thật sự dễ học như thế, chẳng phải rất buồn cười sao?”

“......”

Vân Dao thầm cười lạnh. Miệng lưỡi kẻ này thật sắc bén, biết lấy lui làm tiến.

Im lặng một lát.

Trước khi khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên lạnh hơn, Vân Dao quay người lại, khẽ cười: “Nguyên cung chủ, có biết tại sao lúc nãy ta không trả lời ông không?”

Nguyên Tùng Thanh cứng đờ ngồi trên ghế, cười nhạt: “Chột dạ.”

“Giống với lý do tại sao ta không trả lời sư huynh của ông, ta chỉ có một câu,” Vân Dao tỏ ra vô tội chớp mắt: “Kiếm pháp sư môn ta dạy thế nào, học khi nào, bao nhiêu người được học —— Mắc mớ, gì tới, các ngươi (*)?”

(*) Nguyên văn câu của Vân Dao là ‘关, 你, 屁, 事?’ (Liên quan méo gì đến mày?), bả chửi thề á =)))

“......”

“Vân! Yêu! Cửu!”

Nguyên Tùng Thanh phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút từ ghế nhảy lên nóc đại điện, các môn phái trong điện cũng kinh hãi, như một mớ hỗn loạn.

Rõ ràng không ai ngờ rằng, nữ đệ tử trong lời đồn của tiểu sư thúc tổ Càn Môn, sư muội của Hàn Uyên, lại là, lại là một……

“Theo nguyên thoại, hình như hơi thô tục.”

Một giọng nói vang lên từ một trong tứ đại tiên môn, bàn của cốc Cửu Tư.

Một đứa bé ngồi hàng sau đang múa bút thành văn, nhanh nhẹn ghi lại từng lời nói và hành động trong điện.

Từ trước đến nay cốc Cửu Tư luôn tu hành kỳ lạ, các môn phái khác cũng chẳng thấy bọn họ có gì lạ.

Khi đứa bé viết đến chữ “rắm (屁)”, nó chần chừ một chút, sau đó vừa nghiêng đầu cắn bút vừa hỏi đệ tử dẫn đầu cốc Cửu Tư ngồi bên cạnh: “Tiêu sư huynh, sao đệ thấy cảnh này hơi quen nhỉ?”

Thanh niên ngồi bên cạnh cũng ăn mặc kiểu học sinh dân gian, đầu quấn khăn xếp, khóe miệng giật giật: “Có lẽ bởi vì, ba trăm năm trước tiểu sư thúc tổ của Càn Môn cũng có phong cách độc đáo này.”

Trí nhớ của y rất tốt, mơ hồ nhớ rõ nhật ký cuộc sống hàng ngày của tổ tông nhà mình, dường như còn có vài câu kiểu như thế này.

“Phong cách độc đáo?” Đứa bé ngỡ ngàng: “Là phong cách gì?”

“Chính là không biết xấu hổ…… khụ,” Sư huynh hoàn hồn, vội vàng ra vẻ quân tử nghiêm nghị, không nói xấu người khác: “Ờ thì, là không tuân theo khuôn mẫu ấy.”

“Thì ra là thế.”

Đứa bé bừng tỉnh hiểu ra, tiếp tục cúi đầu múa bút thành văn: “Vậy đệ phải học theo hai vị Vân tiền bối mới được!”

“?” Sư huynh quay đầu lại: “!?”

Trong điện.

Hiển nhiên Đoạn Tùng Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng thiếu nữ áo đỏ thoạt nhìn trẻ tuổi này lại là một người nói năng không nể mặt ai.

Ông ta sửng sốt một lát rồi mới cười nói: “Vâng vâng, hỏi đến chuyện riêng của quý môn, quả thật có phần mạo phạm. Ta thay sư đệ xin lỗi hai vị. Nhưng mà ——”

Lời nói xoay chuyển, khi ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt bé tẹo của Đoạn Tùng Nguyệt hiện lên chút ánh sáng lạnh lẽo, ý cười trên mặt ông ta vẫn còn đó, nhưng ánh mắt lại trông rất âm trầm: “Dù sao, chuyện này cũng là chuyện rất quan trọng, cốc Táng Long gây ra vô số thương vong, kẻ chủ mưu không có ý tốt, có lẽ Vô Diện là nhân chứng, hơn nữa cái chết của hắn liên quan đến hòa bình mấy trăm năm nay của hai cõi Tiên Ma liệu có bị phá vỡ lần nữa hay không —— Nếu sư thúc muốn làm chứng cho Hàn Uyên Tôn, chỉ dựa vào một câu nói thôi là chưa đủ, cho nên nhất định phải có chứng cứ khiến mọi người tin phục.”

“......”

Khi mọi người trong điện nghe Đoạn Tùng Nguyệt nhắc đến chiến tranh hai cõi Tiên Ma, sắc mặt tất cả đều biến hóa.

Sau khi lặng im suy nghĩ, không ít người gật đầu tán thành.

Vân Dao cũng mỉm cười: “Lần đầu tiên lên núi Tàng Long, trước miếu Sơn thần gặp phải Vô Diện, ta đả thương nhưng không hề giết, một mình ở lại đấu pháp với Vô Diện, chuyện này, trưởng lão và đệ tử Huyền Kiếm Tông có thể chứng minh.”

Trưởng lão Huyền Kiếm Tông lập tức đứng lên từ bàn của Huyền Kiếm Tông: “Quả thật có chuyện này. Vân tiền…… khụ, tiền bối cao thượng, bọn ta luôn ghi nhớ trong lòng.”

Gọi một thiếu nữ thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi là tiền bối, rõ ràng trưởng lão này rất lúng túng, sau khi thi kiếm lễ xong thì lập tức ngồi xuống.

Vân Dao không để ý lắm, nàng xoay người lại nhìn về phía Đoạn Tùng Nguyệt: “Vừa lòng chưa?”

“Chuyện này chỉ có thể chứng minh, Vân sư thúc từng giao thủ với Vô Diện, chứ không thể chứng minh kiếm khí Nại Hà trên người hắn là do cô để lại,” Đôi mắt chứa ý cười của Đoạn Tùng Nguyệt càng lạnh hơn: “Sư thúc nhập môn chưa tới một tháng, mà đã được chân truyền kiếm pháp Nại Hà từ Vân Dao tiền bối, thậm chí luyện đến đại thành, giết Vô Diện ——”

“Ê,” Vân Dao liếc ông ta: “Đừng đổi trắng thay đen, ta chỉ nói rằng ta dùng kiếm pháp Nại Hà đánh Vô Diện, chứ không hề nói ta giết hắn.”

“Ngoại thương trên người Vô Diện, chỉ có kiếm khí kiếm pháp Nại Hà lưu lại.” Đoạn Tùng Nguyệt dừng lại một chút: “Có bị thương hay không, giết hay không giết, chuyện này có thể bàn sau, chỉ là kiếm pháp Nại Hà truyền từ Vân Dao, không biết ai có thể giúp cô chứng minh?”

“——”

Đối mặt với khuôn mặt không thể kiềm chế nổi cảm xúc thật của Đoạn Tùng Nguyệt, ánh mắt Vân Dao chợt lạnh buốt.

Lúc này cuối cùng nàng cũng hiểu ra.

Đám người này căn bản là ý của Túy Ông không phải ở rượu —— Trên dưới Phù Ngọc Cung bất ngờ nghe tin kiếm pháp Nại Hà lần nữa hiện thế, nghi ngờ “Vân Dao” đã xuất quan, cho nên muốn lợi dụng đệ tử là nàng, ép Vân Dao xuất hiện.

Cả điện im ắng một cách quỷ dị, trong không khí dường như có một dây cung nhỏ kéo căng, hai bên đều nặng vạn cân, chỉ cần một bên tăng lực kéo, sợi dây sẽ đứt ngay lập tức, dẫn đến trời long đất lở.

Trước khoảnh khắc đó.

“A di đà phật.”

Một tiếng niệm Phật, hệt như đến từ miền tây phương cực lạc, xuyên qua mây mù mà đến.

Tiếng Phật hiệu lọt vào tai, mọi người ngạc nhiên nghi ngờ xoay người lại.

Trong tầm mắt, trước cửa chính đại điện hành cung, các đệ tử đang tụ tập tự giác dạt sang hai bên, chừa một con đường ở giữa.

Tay trái cầm phật trượng lưu ly, tay phải vân vê phật châu thúy ngọc, người khoác áo cà sa đỏ tươi, yêu tăng Liễu Vô bước qua hồng trần, bước vào đại điện.

Y không nhanh không chậm vào điện, dừng lại phía sau Vân Dao.

Yêu tăng vân vê phật châu, mỉm cười, chữ Vạn chậm rãi chuyển động trong đáy mắt.

“Bần tăng, nguyện làm chứng cho Vân thí chủ.”

“......”

Đại điện lặng ngắt như tờ.

Vân Dao đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt bất thiện.

Nàng nhíu mày, đang định xem liệu có phải tên chó chết nào đó của Phù Ngọc Cung lén liếc nàng hay không, thì bất thình lình bắt gặp ánh mắt lành lạnh phủ sương giá của Mộ Hàn Uyên.

Vân Dao: ……?

******

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Mộ: ……

Hắc Mộ: Hôm nay sư tôn lại dắt chó mà nàng nuôi ở bên ngoài đến trước mặt ta, rốt cuộc ta nên làm món hấp, hay là món kho đây

Vân Dao:?